Cho dù Tần Hựu là may mắn sống sót ra sao, hiện tại hắn đang trốn trong bóng tối như một con chuột, Tần Chí và những người khác không thể tìm ra.
Ba người còn có chuyện quan trọng hơn, không thể phân tâm đi giải quyết Tần Hựu, đành gác chuyện này sang một bên, định đợi đến khi trở về cung sẽ điều tra cụ thể.
Sau khi Lâm Diệu nghe Tần Chí nói, cũng cảm thấy Tần Hựu kia không phải là uy hiếp, cũng rất xem thường hắn. Nếu hắn đường đường chính chính đứng ra khiêu khích Tần Chí, Lâm Diệu còn coi hắn là một hảo hán, ẩn núp che giấu chơi ám chiêu như vậy thì có bản lĩnh gì.
Chờ bắt được hắn rồi, tuyệt đối không thể xử nhẹ tội!
Sau cuộc hành trình ba ngày, ba người cuối cùng thành công đến dược cốc.
Dược cốc nằm trong một hẻm núi yên tĩnh, thanh tịnh và đẹp đẽ, chung quanh toàn là cối xanh tươi, màu xanh dạt dào đã mắt, có thể hít thở không khí trong lành.
Lâm Diệu được Tần Chí đỡ xuống xe ngựa, nhìn hẻm núi thế ngoại đào nguyên* trước mắt, trong lòng cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
(*bồng lai tiên cảnh; thế giới thần tiên)
Mặc dù những ngày này cậu đều ở trong xe ngựa, nhưng không tránh khỏi cảm giác mệt mỏi sau khi đi lâu như vậy, thắt lưng của cậu cũng đau nhức.
Thời xưa giao thông rất bất tiện, nơi này dù chưa tính là xa, phải đi mất nửa tháng cũng không có gì lạ. Lâm Diệu nghĩ lại đều quá mệt mỏi.
Tần Chí cũng biết Lâm Diệu trên đường đi xóc nảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-omega-cua-bao-quan/1140410/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.