Ánh ban mai mờ ảo. Mặt trời ló dạng khỏi mây, ánh sáng ấm áp bao trùm lấy bóng dáng Dung Quyển đang cưỡi ngựa đi xa. Giữa mùa đông giá rét, có thể gặp được nắng ấm áp như vậy thì thật là dễ chịu. Kiều Hạc dừng lại khi nghe vậy, nhưng không quay đầu lại nhìn Dung Quyển, gần như không thể phát hiện mà lắc đầu. Cái gọi là thanh quan nan đoạn gia vụ sự*, Lâm Diệu cũng không nói thêm nữa. *chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định Sau đó, Tần Chí mang theo Lâm Diệu một mình cưỡi ngựa, giục ngựa chạy vào chốn hoang vu. Huyền Điệp giương cánh bay lên đậu trên vai Lâm Diệu, chủ động dẫn đường cho ba người bọn họ. Có Huyền Điệp, lần này bọn họ không bị bất kỳ công kích gì, nhanh chóng thuận lợi đi ra khỏi chốn hoang vu. Bên ngoài chốn hoang vu là con sông rộng lớn chảy xiết, ngựa không qua được, Tần Chí và Kiều Hạc liền cho ngựa quay về Lưu quốc. Độc vật ở chốn hoang vu cũng không tấn công những con vật này. Ba người vượt qua sông, nhìn rừng cây rậm rạp bên bờ bên kia và Lưu quốc không thấy dấu vết, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Biên giới của Tần hoang tàn vắng vẻ, khắp nơi là cỏ hoang, nhìn lại toàn là núi non trùng điệp. Xe ngựa mà Lâm Diệu dùng đến đây và ngựa mà Tần Chí và Kiều Hạc cưỡi tới đã sớm không thấy bóng dáng, ba người nhìn con đường vắng vẻ, ánh mắt khoảnh khắc đều có chút mờ mịt. Lúc này đã qua buổi trưa, trước khi đi Tiêu Vĩ Thời đã ra lệnh cho Ngự Thiện Phòng chuẩn bị rất nhiều lương khô và nước uống cho bọn họ, ba người cũng đã no bụng rồi. Kiều Hạc trầm ngâm nói: "Bệ hạ và hoàng hậu đợi ở đây một lát, thần đi phụ cận xem có mua được mấy con ngựa không." Tần Chí gật đầu nói được, thật ra y không sao, nhưng Lâm Diệu lúc này đang mang thai, không thích hợp lặn lội đường xa. Kiều Hạc nói xong liền xoay người đi về phía trước, chuẩn bị đến sườn đồi cao hơn để nhìn xem tình hình chung quanh. Tần Chí lấy ra một viên kẹo giòn đưa vào miệng Lâm Diệu. Lâm Diệu ngoan ngoãn ăn viên kẹo, nhấm nháp, trong phút chốc liền có một mùi hương lan tỏa trên đầu lưỡi. Tần Chí lại sờ bụng phồng lên của Lâm Diệu: "Diệu Diệu cảm thấy như thế nào?" Lâm Diệu lúc này đang chơi với Huyền Điệp, cậu phát hiện Huyền Điệp rất thông nhân tính, còn cùng cậu chơi trốn tìm, cố ý bay đến đỉnh đầu hoặc phía sau của Lâm Diệu, làm Lâm Diệu không tìm thấy nó. Mà nếu Lâm Diệu từ bỏ tìm kiếm, Huyền Điệp sẽ không trốn nữa, chủ động hiện thân. Nó còn dùng râu thân mật cọ Lâm Diệu, giống như đang làm nũng với cậu. Nghe Tần Chí nói, Lâm Diệu vừa trêu chọc Huyền Điệp vừa nói: "Tốt lắm, ta không sao. Bảo bảo thật sự rất ngoan, không nghịch ngợm chút nào." Khi cậu nói chuyện, Huyền Điệp cũng bay xuống bụng cậu, râu cách bụng nhẹ nhàng chạm vào bảo bảo. Lâm Diệu thoáng chốc ngạc nhiên nói: "Ngươi xem, Huyền Điệp cũng rất thích bảo bảo." Tần Chí cười "Ừ" một tiếng, nụ cười của Lâm Diệu rất có sức cuốn hút, làm y cũng có thể dễ dàng quên mất phiền não. Kiều Hạc đi rất lâu cũng chưa trở về, Tần Chí và Lâm Diệu đang chuẩn bị tìm nơi cao xem xét, thì đột nhiên cách đó không xa có người đi về phía bọn họ. Người nọ mặc áo vải thô, khuôn mặt ngăm đen, từ xa vẫy tay với hai người họ, mỉm cười, nhìn có vẻ chất phác vô hại. "Ta đặc biệt tới tìm các ngươi." Người nọ đến gần cười nói: "Bằng hữu tên Kiều Hạc của các ngươi đã cùng huynh đệ ta đi chuồng ngựa, yêu cầu ta tới đón các ngươi, các ngươi cần ngựa phải không?" Tần Chí và Lâm Diệu liếc nhau, cả hai đều trở nên cảnh giác. Tần Chí hỏi: "Kiều Hạc đâu?" "Hắn chắc sắp đến chuồng ngựa." "Vậy thì chúng ta ở tại đây chờ hắn." Người nọ nghe vậy có chút sốt ruột, khuyên: "Chuồng ngựa ở phía trước không xa, hắn nói ta đi đón các ngươi. Bên cạnh chuồng ngựa còn có khách điếm (nhà trọ),có thể ăn cơm nghỉ ngơi, dù ngài không mệt, cũng phải nghĩ cho phu nhân, đúng không?" Người nọ luôn mãi khuyên bảo, giống như sợ rằng bọn họ sẽ không làm theo. Tần Chí lúc này xác định người này quả thật có vấn đề, liền giả vờ đồng ý, muốn xem người này rốt cuộc muốn giở trò gì. Y nắm tay Lâm Diệu đi theo người nọ về phía trước, đồng thời siết chặt tay Lâm Diệu ý bảo cậu phải cẩn thận. Lâm Diệu cũng siết chặt tay Tần Chí nói cậu đã biết. Huyền Điệp bay phía trước hai người, những chiếc vảy trên cánh của nó rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời, lại đều là kịch độc. Lúc này chỉ cần Lâm Diệu ra lệnh, Huyền Điệp có thể dễ dàng lấy mạng người đó trong nháy mắt. Đi khoảng hai khắc (ba mươi phút),Lâm Diệu hỏi: "Còn xa lắm không?" Bọn họ lúc này đã đi đến một khe suối, nhìn xung quanh đâu có chuồng ngựa hay khách điếm gì. "Không xa." Người nọ chỉ vào một con dốc trước mặt: "Từ đó đi xuống liền đến." Con dốc mà hắn chỉ cũng không cao, nhưng từ góc độ của hai người Lâm Diệu căn bản không nhìn thấy phía sau của con dốc, thật sự là nơi tốt nhất để ẩn nấp và mai phục. Mặc dù Tần Chí muốn biết lai lịch của người này, nhưng không muốn Lâm Diệu gặp nguy hiểm, nên ra hiệu cho cậu bảo Huyền Điệp ra tay. Huyền Điệp được mệnh lệnh, liền nhanh chóng bay đến sau gáy người nọ, thả phấn mang theo kịch độc rơi xuống gáy hắn. Bởi vì không biết mục đích của đối phương, Lâm Diệu cũng không để cho Huyền Điệp giết hắn, chỉ hạ độc làm người nọ hôn mê. Huyền Điệp độc tính cực mạnh, người nọ thậm chí nhanh chóng té xỉu trên mặt đất mà không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Cùng lúc người nọ té xỉu, hàng chục thích khách cầm kiếm đột ngột nhảy ra từ phía sau con dốc. Những thích khách này đều che mặt, hùng hổ xông thẳng đến Tần Chí. Ánh mắt của Tần Chí lạnh lẽo, tuy sớm có dự cảm, nhưng trong lòng cũng có chút khó hiểu. Không nhiều người biết tin y đi chốn hoang vu, sao lại có người mai phục tại đây? Những người này làm sao biết được hành tung của y? Nhưng đây rõ ràng không phải lúc nghĩ tới chuyện này, hơn chục thích khách này có kiếm pháp sắc bén, chiêu thức chí mạng, hiển nhiên là rất muốn lấy mạng Tần Chí. Tần Chí vẫn chưa rời đi Lâm Diệu quá xa, thích khách này tuy rằng võ công không tồi, nhưng cũng không phải là đối thủ của y. Chỉ là bởi vì hết lần này tới lần khác phải bảo vệ Lâm Diệu, Tần Chí động tay động chân cũng không tránh khỏi có chút kiềm chế. Nhưng Tần Chí rất nhanh phát hiện y cũng không cần bảo vệ Lâm Diệu. Huyền Điệp không cần Lâm Diệu ra lệnh, sẽ chủ động tấn công những kẻ âm mưu hãm hại Lâm Diệu. Những kẻ đó chỉ cần dính phấn của Huyền Điệp, sẽ nhanh chóng độc phát, căn bản không làm gì được Lâm Diệu. Trơ mắt nhìn vài tên thích khách độc phát, những thích khách còn lại không khỏi nhìn Lâm Diệu đầy chần chờ sợ hãi, không dám tới gần cậu nữa. Tần Chí thấy tình hình, cũng yên tâm mà tự tin ra tay. Kiếm thuật của y xuất thần nhập hóa, nội lực thâm hậu, những thích khách đó không phải đối thủ của y, nhanh chóng bị Tần Chí đánh bại. Kiếm Tần Chí dùng là nhặt được, kiếm này đương nhiên kém hơn của y, lúc này dưới sự gia tăng nội lực của Tần Chí, lại mơ hồ lộ ra vỡ vụn. Bên này Tần Chí giải quyết xong thích khách, bên kia Huyền Điệp cũng bay trở về chỗ Lâm Diệu, thần thái nhìn hơi có chút kiêu ngạo, nó bay vòng quanh Lâm Diệu, như là đang chờ đợi Lâm Diệu khen ngợi. Đương nhiên, Lâm Diệu cũng không làm nó thất vọng, không chút keo kiệt mà khen: "Huyền Huyền của chúng ta thật lợi hại, vài chiêu đã đánh gục tất cả kẻ xấu!" Huyền Điệp nghe vậy lại nhanh chóng bay vài vòng quanh Lâm Diệu, hiển nhiên rất vui trước lời khen ngợi của Lâm Diệu. Ánh mắt sắc bén, vẻ mặt băng lãnh, Tần Chí dùng mũi kiếm đẩy ra khăn che mặt của một thích khách, kề vào yết hầu của hắn lạnh lùng nói: "Nói, là ai sai khiến các ngươi?" Lâm Diệu lúc này cũng đi tới bên cạnh Tần Chí, hơi nhíu mày nhìn thích khách kia. Thích khách ngậm chặt miệng, hai mắt hung tợn trừng Tần Chí, nếu không phải chỗ hiểm bị chỉa vào, không chừng hắn còn nhảy dựng lên cắn Tần Chí mấy cái. "Không nói?" Giọng nói của Tần Chí mang theo sát khí lạnh thấu xương. Y đột nhiên duỗi tay che lại hai mắt Lâm Diệu, động tác có thể gọi là ôn nhu. Lâm Diệu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, vừa mở mắt ra thì thích khách kia đã tuyệt mệnh. Ngay sau đó một thích khách vẫn cứ im lặng không trả lời câu hỏi, Tần Chí chuẩn bị che mắt Lâm Diệu như ban nãy, Lâm Diệu lại lắc đầu. "Không sao." Cậu nhìn Tần Chí kiên định. Tần Chí do dự, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Lâm Diệu. Kiếm của y kề cổ thích khách khẽ nhếch lên, sau đó đột nhiên đâm xuyên qua trái tim của đối phương. Y rút kiếm ra, máu màu đỏ tươi liền phun ra từ vết thương, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất. Làm xong, Tần Chí quay đầu nhìn Lâm Diệu, Lâm Diệu liền cười với y. Cậu biết rõ nếu không tìm ra kẻ đứng sau đám thích khách này, sau này sẽ có vô số những vụ ám sát như thế này. "Là Tần Nghiêu!" Đúng lúc này, đột nhiên có giọng nói sắc bén chói tai vang lên: "Là oan hồn của Tần Nghiêu tới tìm ngươi báo thù!" Lâm Diệu nhanh chóng theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy người nói chính là thủ lĩnh nhóm thích khách này. Hắn bị nội lực của Tần Chí đánh cho bị thương, lúc này miễn cưỡng dùng kiếm chống nửa quỳ trên mặt đất, đỏ mắt nhìn chằm chằm Tần Chí, ác ý và phẫn nộ cuồn cuộn. Sắc mặt Tần Chí đột nhiên biến đổi, không ngờ người này lại nhắc tới Tần Nghiêu. Nhưng trong phút chốc vẻ mặt lại khôi phục bình thường, lạnh lùng cười nhạo nói: "Dù là hồn ma của Tần Nghiêu tới tìm trẫm, trẫm có gì sợ? Huống hồ năm đó Tần Nghiêu đã bị trẫm thiên đao vạn quả cho chó hoang ăn, hắn còn sống không bằng trẫm, hiện giờ chết rồi lại có thể làm gì trẫm." Thủ lĩnh kia nhìn thẳng Tần Chí, vẻ mặt thoạt nhìn rất quỷ dị: "Ngươi xong rồi! Tần Nghiêu sẽ giết ngươi! Ha ha ha ha. Ngươi còn nhớ rõ không..." Hắn lại bắt chước tiếng khóc của một đứa bé. "Cầu xin ngươi, ngươi cứu nương của ta, cho bà ấy một viên thuốc, ngươi làm gì ta cũng được..." "Nương —— nương! Người đừng chết! Chí Nhi không muốn người chết! Người tỉnh lại đi." "Đau quá... Ta đau quá! Ai có thể cứu ta? Ai có thể cứu ta!" "......" Tiếng khóc của hắn sắc nhọn lại chói tai, khiến màng nhĩ của người nghe rất khó chịu. Ban đầu Lâm Diệu còn không nghe thấy hắn đang nói cái gì, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Người này rõ ràng là đang bắt chước Tần Chí khi còn bé, hơn nữa còn nhắc tới nương của Tần Chí, đó là cấm kỵ của Tần Chí, là sự tồn tại y không cho phép bất luận kẻ nào làm ô uế. Lâm Diệu trong lòng tràn đầy tức giận, cầm kiếm lên muốn giết tên thủ lĩnh kia. Lại không ngờ rằng kiếm của mình còn chưa đụng tới tên thủ lĩnh kia, đối phương lại ngã xuống trước, bên khóe miệng vẫn còn chảy ra máu đen. Hắn nhìn chằm chằm Lâm Diệu, kéo dài hơi tàn mà hung ác nguyền rủa: "Ai đi theo Tần Chí đều sẽ chết, ngươi cũng không ngoại lệ." "Tần Chí! Hắn trước đây chơi đùa ngươi, hiện tại cũng có thể!" Hắn nói xong liền trợn to mắt, nuốt xuống hơi thở cuối cùng. Lâm Diệu ném kiếm xuống, thật sự không nhịn được liền đá người nọ mấy đá cho hả giận. Dám khi dễ Tần Chí, đá chết ngươi! Cậu đá mấy cái rồi mới dừng lại, sau đó quay đầu tìm Tần Chí, thái y mới vừa nói, Tần Chí đừng thay đổi cảm xúc quá lớn, ai ngờ quay đầu liền gặp phải chuyện như vậy. Lâm Diệu ngẫm lại đều nghẹn. "Ngươi không sao chứ?" Lâm Diệu nhìn Tần Chí lo lắng hỏi. Sắc mặt Tần Chí trắng bệch, môi cũng không còn chút máu, nhìn Lâm Diệu lại vẫn nhếch môi cười: "Không sao." Lâm Diệu nghe vậy vẫn không yên tâm, vươn tay ôm lấy Tần Chí, lại kiên nhẫn mà thuyết phục: "Ngươi đừng nghe hắn, hắn cố ý nói những lời đó chọc giận ngươi. Nếu thực sự có ma, thế giới này chẳng phải sẽ loạn sao. Hắn chỉ là thấy ngươi lợi hại, không làm gì được ngươi, chỉ có thể giở trò khua môi múa mép. Loại người này là đáng ghét nhất. Ngươi nghe vậy, ngàn vạn lần đừng để trong lòng." "Trẫm biết." Tần Chí mỉm cười: "Trẫm sẽ không bị tiểu xảo của hắn hãm hại. Nhưng thông qua những lời này của hắn, trẫm cũng có chút manh mối." Lâm Diệu tò mò hỏi: "Manh mối gì?" Tần Chí ngồi xổm xuống kiểm tra nguyên nhân chết của thủ lĩnh kia, y xem rất cẩn thận, sau một lúc lâu đứng lên nói: "Phương thức chết của hắn giống hệt như Trịnh Tu Khải, cũng là chết vì trúng cổ*." (*sâu độc) "Ý của ngươi là, người xúi giục Trịnh Tu Khải tạo phản và phái thích khách này giết ngươi là cùng một người?" "Ừ." Đôi mắt Tần Chí âm trầm, lạnh lẽo: "Người nọ có quan hệ sâu đậm với Tần Nghiêu, lại được Tần Nghiêu tín nhiệm, nếu không, hắn làm thế nào biết được những chuyện cũ năm xưa." Lâm Diệu ban đầu còn lo lắng Tần Chí sẽ bị lời nói của thích khách ảnh hưởng, hiện tại thấy Tần Chí còn có thể bình tĩnh mà phân tích, liền cảm thấy nhẹ nhõm. "Ngươi có thể nghĩ ra là ai sao?" Tần Chí suy tư lắc đầu: "Năm đó những kẻ liên quan đến Tần Nghiêu đều đã bị xử trí, rốt cuộc là ai thoát chết, còn cần phải hồi cung tra rõ việc này mới biết." Lâm Diệu gật đầu, không hỏi thêm. Khi hai người nói chuyện, Kiều Hạc đã dắt ngựa lại đây, nhìn thấy những thi thể đầy đất cũng hết hồn. Lâm Diệu nói với hắn một cách ngắn gọn về việc bị tập kích, lại hỏi Kiều Hạc xảy ra chuyện gì. Khi Kiều Hạc đi tìm ngựa, đã gặp một người tự xưng có chuồng ngựa, còn nhiệt tình dẫn Kiều Hạc đi. Người nọ không lừa Kiều Hạc, dẫn hắn đi một đoạn đường rất xa, thật đúng là thấy chuồng ngựa. Lúc sau người nọ vì kéo dài thời gian, lại nói muốn cho ngựa ăn, lại mời Kiều Hạc nghỉ tạm. Kiều Hạc cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì vậy liền cưỡi ngựa rời đi, quay trở lại để tìm Tần Chí và Lâm Diệu. Mục đích của thích khách đó rất rõ ràng, chính là Tần Chí, dẫn Kiều Hạc đi cũng vì thuận tiện ra tay, cũng không định giết Kiều Hạc. Chỉ là bọn hắn không dự đoán được, Lâm Diệu ở lại bên cạnh Tần Chí còn nguy hiểm hơn Kiều Hạc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]