Mọi người nghỉ lễ có vui không (ゝ∀・)~~
Chương 44:
Đêm khuya tĩnh lặng, thiên lao se lạnh, ánh nến mờ ảo trên tường đung đưa.
Hai tiếng bước chân dần dần đi xa, Mục Khanh Du suy sụp tựa vào cửa lao lạnh lẽo, nhìn thẳng vào đỉnh phòng giam với đôi mắt trống rỗng tĩnh mịch, không dậy nổi chút gợn sóng.
Sau khi Lâm Diệu nói ra câu nói kia, Tần Chí vẫn luôn nhìn Lâm Diệu bằng ánh mắt mừng thầm, cho đến khi lên xe ngựa hồi cung cũng thế.
Lâm Diệu bị nhìn đến nổi da gà. Cậu giơ lên tay bị Tần Chí nắm chặt, bất đắc dĩ hỏi y: "Có thể buông tay ra được chưa?"
Tần Chí nắm chặt tay Lâm Diệu nói: "Không thể."
"......" Lâm Diệu bị y nhìn đến rất căng thẳng, căng da đầu giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta nói lời nói kia là không quen nhìn hắn nói ngươi như vậy, cố ý chọc tức hắn, không có ý gì khác."
Tần Chí không nói chuyện, ánh mắt nhìn Lâm Diệu vẫn không thay đổi.
Lâm Diệu nghĩ rồi lại nói: "Ngươi cũng vậy. Hắn nói về ngươi như vậy, ngươi cứ đứng để hắn nói? Ngươi không phải rất lợi hại sao? Tại sao lại sợ?"
Tần Chí ánh mắt ôn nhu: "Diệu Diệu đang bênh vực trẫm sao?"
"Cái này gọi là gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ."
"Vậy thì trẫm cảm ơn Diệu Diệu." Tần Chí nắm tay Lâm Diệu, nhìn vẻ mặt chột dạ của cậu, chợt thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, cũng sinh ra chút cảm giác mỏi mệt.
Nghĩ đến đây, Tần Chí liền cúi đầu dựa vào vai Lâm Diệu.
Bả vai Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-omega-cua-bao-quan/1140380/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.