*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
✎Sau khi xuyên thành pháo hôi Omega của bạo quân ♡ Chương 17: Lâm Diệu nghĩ thầm, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi biết rõ còn cố ý hỏi. "Bệ hạ, sao ngài lại ở đây?" Cậu giả vờ kinh hỉ. Tần Chí ánh mắt thâm thúy liếc nhìn hai chung trà kia: "Mới vừa xử lý xong chính sự, liền lại đây xem một chút. Hoàng huynh của ngươi và Đường tướng quân đã tới?" "Bệ hạ anh minh." Lâm Diệu nịnh hót thành quen, thuận miệng khen ngợi. "Hoàng huynh của ngươi đặc biệt đến thăm ngươi, còn gặp lại cố nhân, vì sao lại không cao hứng?" Tần Chí còn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Cố nhân". Lâm Diệu âm thầm buồn cười, cũng không vạch trần Tần Chí. Ngay khi Đường Nhai vừa đi, Tần Chí đã tiếp sau đi tới, rõ ràng như vậy. Nếu nói Tần Chí không lo lắng cậu và Đường Nhai nối lại tình xưa, Lâm Diệu cũng không tin. Cậu vội vàng lượm lặt những gì Tần Chí thích nghe: "Đường Nhai không phải cố nhân gì. Ta gặp được bệ hạ, mới biết thích một người, là sẽ đỏ mặt tim đập gia tốc, sẽ lúc nào cũng nhớ nhung người đó, lúc nào cũng muốn gặp người đó, hồn khiên mộng nhiễu*. Từ trước đến nay, ta chỉ đối với ngài như thế. Nếu ngài còn oan uổng ta, ta sẽ lấy cái chết chứng minh." *việc làm cho người ta ngày đêm không yên Việc này Tần Chí không thể cho qua sao? Tần Chí ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại bị lời này dỗ đến cực kỳ cao hứng: "Oán trách trẫm không nên nhắc tới việc này, Diệu Diệu cũng không được phép nhắc tới chết này chết nọ, xui xẻo. Còn cái miệng của ngươi, sinh ra là khắc trẫm phải không?" Nếu không tại sao ngươi nói chuyện, trẫm liền bắt đầu mềm lòng? Lâm Diệu phụ họa: "Đó là bởi vì ta yêu bệ hạ. Lời nói của ta xuất phát từ tận đáy lòng, tự nhiên êm tai." Tần Chí chợt cảm thấy thú vị, y có thể nghe ra những gì Lâm Diệu nói đôi khi chỉ là có lệ. Nhưng từ lúc dấy binh tạo phản, thí phụ sát huynh, tàn sát sạch những kẻ phản đối mình, trong hoàng cung có ai nhìn thấy y mà không phải cẩn trọng, e sợ nói sai nửa câu sẽ bị chém đầu. Chỉ có một mình Lâm Diệu, nhìn như thuận theo, kỳ thật không sợ y chút nào, còn dám liên tiếp trêu cợt y, giở trò láu cá. Không phải Tần Chí nhìn không thấu, chỉ là hiếm thấy có người có thể bồi y nói mấy câu, thật sự luyến tiếc hủy diệt. Mặc dù y ngồi trên thiên hạ, được vạn dân thần phục, nhưng thực sự là một người cô độc. Tần Chí đến cũng đã gần trưa, vì vậy lưu tại Trùng Hoa Cung dùng ngọ thiện. Không có người ngoài, Lâm Diệu cũng không quen với tật xấu muốn gắp thức ăn của Tần Chí, nên tự mình ăn. Tần Chí mới đầu không vui, thậm chí còn dạy bảo Lâm Diệu vài lần, nhưng về sau nói cũng ngại mệt, liền chậm rãi thích ứng. Từ xưa đến nay, Lâm Diệu chắc chắn là quý quân cậy sủng mà kiêu nhất hậu cung. Trong chính điện, hai người ngồi đối diện cùng nhau ăn cơm, không khí yên tĩnh tốt đẹp. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào ngọn cây như mạ một lớp vàng, gió nhẹ phất qua, làm rung chuyển vụn vàng rơi xuống đầy đất. Lâm Diệu lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi thở dài: "Hôm nay thời tiết thật đẹp." Mùa xuân vạn vật được hồi sinh, tràn đầy sức sống. Tần Chí nhìn theo tầm mắt của Lâm Diệu, không biết sao bỗng nhiên cao hứng, đề nghị: "Ở trong cung mấy ngày cũng chán, Diệu Diệu có muốn theo trẫm xuất cung không?" Xuất! Cung! Đôi mắt Lâm Diệu lập tức sáng lên, Tần Chí muốn dẫn cậu xuất cung? "Được, được." Lâm Diệu vội vàng gật đầu không ngừng: "Ta ăn xong rồi, chúng ta hiện tại liền đi thôi!" Tần Chí không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn hạt cơm dính trên khóe miệng Lâm Diệu. Chợt dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau sạch, rồi đưa vào miệng một cách tự nhiên. "Chuyến đi này cần phải âm thầm, không thể quấy nhiễu bá tánh, Diệu Diệu và trẫm đều phải thay quần áo trước." Lâm Diệu vẫn còn đang khiếp sợ cực độ khi Tần Chí ăn hạt cơm dính bên môi cậu. Hành động thật sự quá thân mật ái muội, da đầu của Lâm Diệu đều đã tê rần. —— Tần Chí uống lộn thuốc? Lại không biết Tần Chí sau khi ăn xong hạt cơm, cũng rất hoang mang mờ mịt. Y làm hành động đó hoàn toàn là theo bản năng, căn bản chưa từng nghĩ tại sao. Nhưng Tần Chí cũng không muốn nghĩ nhiều, quý quân đều là của trẫm, ăn một hạt cơm thì có hại gì. Lâm Diệu hốt hoảng mà thay đổi xiêm y, cùng Tần Chí lên xe ngựa xuất cung. Xe ngựa ngừng ở một nơi hẻo lánh, Lâm Diệu và Tần Chí xuống xe, khu chợ phồn hoa náo nhiệt gần ngay trước mắt. Ở ngoài cung không tiện gọi bệ hạ, hai người cũng đã đồng ý từ trước, liền giả thành công tử và kẻ hầu ra ngoài du ngoạn. Sau đó thân phận người hầu của Lâm Diệu được Tần Chí sửa thành đệ đệ. Nguyên nhân chính là, thật sự khó tìm được một người hầu cầm lồng đèn xinh đẹp như Lâm Diệu. Đây là lần đầu tiên Lâm Diệu ra khỏi cung điện, dẫm lên gạch, nhìn cái gì cũng mới mẻ thú vị. Nơi này là thời cổ đại thực sự, không phải ngoại cảnh của Hoành Điếm*, quán rượu trà lâu, sòng bạc khách điếm, khắp chốn đều lộ ra cổ kính. Lâm Diệu chơi một hồi vui vẻ, cái gì cũng nhất định phải đi xem, thích mới lạ, nghiễm nhiên bỏ mặc Tần Chí phía sau. Tần Chí nhướng mày, đằng đằng sát khí, không phải bởi vì giận Lâm Diệu chơi đùa lơ là y, mà là khó chịu đôi mắt của những điêu dân nhìn chằm chằm vào Lâm Diệu không chớp mắt. Đó là quý quân của trẫm, của trẫm! Điêu dân các ngươi há có thể tùy ý nhìn, có tin trẫm móc hai mắt của các ngươi hay không! Lâm Diệu dừng lại trước cửa hàng bán quạt, không để ý tới tầm mắt của người khác. Ở thời hiện đại, mỗi lần cậu xuất hiện, mức độ náo động còn khoa trương hơn thế này nhiều. Quạt gấp cổ đại khác với hiện đại, hoa văn và chữ đều được vẽ bằng tay, Lâm Diệu nghiêm túc chọn lựa, tầm mắt đột nhiên lại bị lụa mỏng che lại. Tần Chí cẩn thận khoác áo choàng cho Lâm Diệu, thấy gương mặt kia đều bị lụa mỏng che khuất, tâm tình bực bội cuối cùng cũng dịu đi. Lâm Diệu lại là một dấu chấm hỏi, đang yên đang lành sao Tần Chí lại khoác áo choàng lên cho cậu làm gì? Không thể nhìn rõ. Cậu lập tức muốn cởi áo choàng, nâng tay lên lại bị Tần Chí dùng sức đè lại. Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt tràn đầy tính độc chiếm của Tần Chí, Lâm Diệu hơi sửng sốt, tay lại chậm rãi hạ xuống. Tần Chí thật sự uống lộn thuốc? Nhưng mang thì mang, không cần vì loại việc nhỏ này mà chống lại Tần Chí, Lâm Diệu tự an ủi mình. Tần Chí thấy Lâm Diệu ngoan ngoãn nghe lời, thánh tâm mừng rỡ, cũng đánh mất ý đồ móc hai mắt của đám điêu dân kia. Mang áo choàng cũng không ảnh hưởng Lâm Diệu đi dạo phố, chỉ là đi tới đi tới, không ngờ lại oan gia ngõ hẹp mà nhìn thấy Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai. Hai người mới từ khách điếm đi ra, gặp một đứa trẻ bán hoa, Đường Nhai liền bỏ tiền mua một đóa cho Lâm Duẫn Phù. Lâm Duẫn Phù thẹn thùng mà tiếp nhận, tâm tình lại vô cùng tốt. Hai người vừa nói vừa cười, dáng vẻ vô cùng thân mật mà đi về phía trước, vẫn chưa phát hiện Lâm Diệu phía sau. Lâm Diệu nhìn bọn họ đi xa, bị màn ân ái này dán mặt. Dựa theo cốt truyện nguyên tác, Lâm Duẫn Phù và Đường Nhai hiện tại đúng là thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt. Cậu cũng không muốn trêu chọc bọn người Lâm Duẫn Phù, nhanh chóng dời đi tầm mắt. Ai ngờ mới vừa đi hai bước, lại bị Tần Chí nhét vào trong tay một lẵng hoa, còn tình cờ là loại hoa mà Đường Nhai mua cho Lâm Duẫn Phù. Tần Chí hôm nay bị làm sao vậy? "Diệu Diệu muốn, trẫm... ta tất cả đều mua cho ngươi, đừng ghen tị với người khác." Tần Chí dũng cảm nói. Lâm Diệu: "......" Cậu thật sự không ghen tị! Tần Chí có thể đừng bám chặt Đường Nhai không tha được không! "Tạ bệ hạ. Ta rất thích." Lâm Diệu ngọt ngào cười nói. Tần Chí cong khóe môi, tâm tình rất tốt. Đi dạo hơn một canh giờ, Lâm Diệu vừa mệt vừa có chút đói nên tìm một quán hoành thánh ven đường. Ăn chán đồ ăn trong cung, cậu cũng muốn đổi khẩu vị, nếm thử các món ăn dân gian. Tần Chí thấy quán hoành thánh kia rất đơn sơ, ban đầu từ chối, nhưng không chống lại được giọng cầu xin mềm mại của Lâm Diệu, vẫn đồng ý. Lâm Diệu tháo xuống áo choàng, đặt giỏ hoa lên ghế bên cạnh, gọi bà chủ làm hai bát hoành thánh. Bà chủ nhìn thấy tới chính là hai vị công tử khôi ngô tuấn tú, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên. Sau đó lại nhìn thấy giỏ hoa tươi kia, kinh ngạc cảm thán: "A, đây là......" Lâm Diệu cười nhìn Tần Chí, nói: "Ca ca ta tặng cho ta." Ôm giỏ hoa to như vậy đi dạo phố, cậu sắp mệt chết, nhưng cũng không dám vứt bỏ. Bà chủ nhìn Lâm Diệu, lại nhìn sang Tần Chí, thấp giọng cười nói: "Nếu ta đoán không sai, hai vị là tình nhân đúng không? Ta vào nam ra bắc thấy qua vô số người, chưa bao giờ nhìn nhầm." Lâm Diệu nào dám phủ nhận, liền thuận thế nói: "Lão bản tuệ nhãn*." (*con mắt tinh tường) Bà chủ cười: "Khi hắn nhìn cậu, tình yêu trong mắt không thể che giấu được. Hai người chờ một lát, hai bát hoành thánh lập tức có ngay." Lâm Diệu nghe hơi lộp bộp, khi Tần Chí nhìn cậu trong mắt tràn đầy tình yêu? Sát ý không phải vẫn như cũ sao? Chờ hoành thánh nhàn rỗi buồn chán, lại không có điện thoại di động chơi, Lâm Diệu thấy Tần Chí ngồi nghiêm chỉnh, muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu, liền muốn trêu chọc. "Ngài tặng ta thược dược, có biết thược dược là ý gì không?" Tần Chí quay đầu nhìn Lâm Diệu. Lâm Diệu nói nhỏ: "Thược dược là vật đính ước, ngụ ý ngưỡng mộ, thâm tình, ái mộ, yêu sâu sắc, chân thành không thay đổi..." Giọng điệu của cậu lưu luyến triền miên, cào đến tâm của Tần Chí ngứa ngáy khó chịu, hô hấp hỗn loạn, chợt có chút hoảng sợ. "Chỉ là thấy ngươi muốn, liền mua tới đưa ngươi. Không cần nghĩ nhiều." Lâm Diệu cười mỉm nhìn Tần Chí, cậu thuận miệng nói, Tần Chí lại tưởng là thật? Thú vị thú vị. Hai bát hoành thánh nhanh chóng đưa tới, Lâm Diệu lại bị hấp dẫn bởi chiếc trâm cài của bà chủ. Trâm cài kia được chạm trổ bông hoa, xinh đẹp sống động, thật sự rất đẹp. "Trâm cài bà mang khá xinh đẹp." Lâm Diệu không khỏi khen ngợi. Bà chủ mỉm cười sờ vào trâm cài, chợt toát ra sự e thẹn của của một nữ nhi. "Trâm cài này bên ngoài không mua được, là tướng công ta chính tay chạm khắc. Tay nghề của ông ấy khéo léo, ai nhìn thấy trâm cài này cũng tấm tắc khen." Bà khen ngợi tướng công không tiếc lời. Lâm Diệu thầm nghĩ hôm nay thật quái lạ, ra ngoài mà không xem lịch sao? Tại sao đi chỗ nào cũng có cẩu lương ăn? Đều ăn no căng. Lại chợt nghe bà chủ lại cười nói: "Người Tần đều tin chắc rằng, mang trâm cài do tướng công tự tay điêu khắc thì có thể cùng bạch đầu giai lão. Tiểu công tử, cậu cũng có thể để phu quân của cậu tự tay điêu khắc một cái cho mình?" ━━━━━━━☆☆━━━━━━━ *Phim trường Hoành Điếm: tọa lạc ở trấn Hoành Điếm, thành phố cấp huyện Đông Dương, thành phố Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc. Hiện nay, đây là phim trường rộng nhất thế giới.
*Hoa thược dược:
Bạn Diệu đang sắm vai tổng tài bá đạo trêu ghẹo gái nhà lành à =]] Bệ hạ biết hết nhưng bệ hạ không nói~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]