Một nụ cười đắc thắng hiện lên trên khuôn mặt của Tưởng Thiệu Lâm.
Sau đó, hắn ta nhìn tinh thần lực của mình nhằm về phía một cái cây lớn.
Còn Bạch Cô Cô đứng cạnh gốc cây lớn, vô tội nhìn Tưởng Thiệu Lâm.
Tưởng Thiệu Lâm: "..."
Tống Tử Tinh: "..."
Bị hù đổ mồ hôi lạnh luôn.
Tống Tử Tinh lặng lẽ lau mồ hôi, bất ngờ nhìn Bạch Cô Cô.
Vừa rồi cậu ta tránh như thế nào vậy?
Dù sao thì cả hắn và Tưởng Thiệu Lâm đều thấy tinh thần lực lao thẳng về phía Bạch Cô Cô.
"Bạch Cô Cô, mày—"
Hắn ta trơ mắt nhìn đòn tấn công của mình thất bại trong gang tấc, cái cây bị tinh thần lực của hắn ta đánh ngã.
Tiếng vang lớn đã thu hút vài bạn học đến vây xem?
Tưởng Thiệu Lâm tức giận, lao thẳng đến chỗ Bạch Cô Cô bất chấp mọi thứ.
Ngay lúc Tống Tử Ngôn muốn trợ giúp, đột nhiên nghĩ người nọ vừa mới tránh được đòn tấn công của Tưởng Thiệu Lâm trong tích tắc.
Người này cũng ghê gớm lắm.
Tống Tử Tinh dừng bước và duy trì trạng thái chiến đấu, nhìn Bạch Cô Cô và Tưởng Thiệu Lâm.
Chỉ vài hiệp thôi.
Tưởng Thiệu Lâm đã bị Bạch Cô Cô giẫm trên mặt đất.
Nấm nhỏ hung hăng giẫm lên lưng Tưởng Thiệu Lâm, nói: "Tưởng Thiệu Lâm, về nói với Bạch Niệm Ân, tôi hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên quan gì đến cậu ta. Các người đừng đến làm phiền tôi, tôi cũng sẽ không đến làm phiền các người. Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu."
Tưởng Thiệu Lâm vùng vẫy trong tuyệt vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-nam-nho-chi-muon-ly-hon-nuoi-be-con/782792/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.