Editor: conmeoluoi_289
Tần Lịch vỗ đầu Thiếu tướng một cái, vẻ mặt không biết làm sao, "Ngươi* từ nơi nào nhặt được mèo hoang?"
(*: chỗ này tui khum biết dùng cách xưng hô như nào với Thiếu tướng nữa mn ạ, tính dùng 'cưng' nhưng mà nghĩ lại tính cách Tần Lịch chắc ko dùng cái này đc nên để như vậy luôn)
Tề Ngạn đến gần, nhìn con mèo gầy yếu trên người đầy bụi bặm, cau mày, "Đại khái là từ trong đống kiến trúc bỏ hoang ở phụ cận kéo ra đi, sáng nay lúc đi dạo tớ dường như có nghe thấy tiếng kêu nho nhỏ."
Lúc ấy hắn không quá để ý, liền đem Thiếu tướng dắt trở về. Kết quả trong chớp mắt, tên này lại chạy ra ngoài, bây giờ còn đem con mèo này trở lại.
Trong lúc nói chuyện, con mèo đã nhoài người đến trên giày Kỷ Ly, lớn tiếng kêu lớn đến lợi hại.
Kỷ Ly không đành lòng, khom người đem nó nhặt lên. Trên mũi mèo con có vết sẹo hồng hồng do bị trầy da, con ngươi màu xanh ngọc trong đôi mắt khẽ nhếch lên lộ ra điểm ánh sáng, nhìn qua vừa đáng thương lại đáng yêu.
"Này... Thiếu tướng cực thích lôi đồ từ trong đống phế thải, còn tưởng rằng đem về sẽ được khen ngợi." Tề Ngạn không khỏi than thở.
Đầu ngón tay Kỷ Ly nhẹ nhàng nhéo gáy mèo con, tò mò giương mắt, "Tại sao vậy?"
Tần Lịch nhìn hắn một cái, nói tóm tắt, "Bốn năm trước tôi có tiến tổ đóng phim, cũng có dắt theo Thiếu tướng..."
Địa điểm quay chụp ở một sơn thôn nhỏ rất vắng vẻ, cách thành phố rất xa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-phao-hoi-minh-tinh-ta-noi-tieng/1108505/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.