Chương trước
Chương sau
Nội dung chủ yếu của bộ điện ảnh này được viết vây quanh danh tướng Tống Dực cùng Bang vương Tào Sĩ Cảnh, tình tiết về huynh đệ Tống thị chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ đơn giản.
Bang vương Tào Sĩ Cảnh dưới sự hỗ trợ của tướng quân Tống Dực, thống nhất Bang quốc đang chia năm xẻ bảy, leo lên ngôi vua. Nhiều năm nội chiến cùng với chiến tranh khiến cho dân chúng khắp nơi lầm than, hơn nữa còn có các tiểu quốc ở phía Bắc xuất quân làm loạn.
Vì vậy, Tống Dực lĩnh lệnh vua mang binh lên phía Bắc, một đường phát ra lương thực cứu tế, cuối cùng đến biên cảnh phía Bắc hạ trại.
Tại biên giới Phong Châu, đội ngũ phía trước dựa theo Tống Dực ra lệnh, phát lương thực cho dân địa phương cùng ăn mày tị nạn, mà Kỷ Ly đóng vai Tống Chiêu chính là sống ở trong đám ăn mày này.
"Tất cả mọi người cũng chú ý nghe tôi nói!" Phó đạo diễn giơ cái loa lớn, hướng đoàn diễn viên hô, "Chờ lát nữa sau khi bắt đầu quay, binh lính chia thức ăn cho các ngươi, mọi người đều muốn cướp, giành giật nhau càng dữ dội càng tốt! Sau khi cướp được, đều ăn cho tôi, nghe rõ không?"
Nhóm ăn mày đói bụng đã lâu, quân đội đột nhiên phát lương thực, nhất định là muốn xây dựng hình ảnh tranh đoạt thức ăn.
Nhóm diễn viên quần chúng vang lên tiếng trả lời.
Phó đạo diễn lúc này mới nhảy xuống bệ đỡ, đi tới bên cạnh Kỷ Ly, "Mới vừa nói cậu nhớ chưa? Chờ lát nữa sẽ có máy quay di động đi theo cậu, chú ý vị trí di chuyển, cuối cùng còn có một cảnh đặc tả khuôn mặt."
"Lanh lợi một chút, đừng cảm thấy mình tạm thời vào tổ quay phim thì sẽ có cái gì đó đặc quyền."
Phó đạo diễn buổi sáng cũng nghe chuyện 'diễn không tốt thì phải thay người', ngầm hướng dẫn, "Diễn nhóm tốt nhất là một lần qua, lưu lại cho Trịnh đạo diễn ấn tượng tốt."
"Em biết, cảm ơn phó đạo diễn."
Đoạn này diễn không khó, ống kính đặc tả đối với Kỷ Ly mà nói cũng không có khó khăn, hắn vốn suy nghĩ chính là một lần qua.
Tần Lịch từ xa đã nhìn thấy phó đạo diễn ở chỗ nhóm diễn viên quần chúng, tìm tòi một lúc lâu, mới từ trong đống ăn mày tìm được 'đệ đệ' mình.
Trịnh An Hành ngồi ở trước máy theo dõi, gọi, "Tần Lịch, tới ngồi."
Có nhân viên làm việc đưa tới hai cái ghế, Tề Ngạn đặt mông ngồi xuống, "Không sai biệt lắm muốn bắt đầu quay đi?"
"Sắp." Trịnh An Hành chỉ chỉ Kỷ Ly ở góc trái phía trên máy theo dõi, hài lòng cười nói, "Khuôn mặt cậu diễn viên này trên thẻ công tác nhìn thật thanh tú, sau khi hóa trang thành ăn mày, tôi mới vừa thiếu chút nữa không nhận ra được."
Ý nói, hắn đối với Kỷ Ly trước mắt vẫn là hài lòng.
Tần Lịch uống một ngụm cà phê, không nói có thể hay không, "Chờ quay lên rồi hãy nói, hình tượng bên ngoài dĩ nhiên quan trọng, nhưng mà kỹ thuật diễn xuất mới là mấu chốt."
Trịnh An Hành nghe câu trả lời trong dự liệu, liếc mắt nhìn Tề Ngạn một cái, người sau bất đắc dĩ nhún vai ——
Không biết nên nói Kỷ Ly may mắn hay là bất hạnh? Lần đầu diễn liền bị Tần Lịch quan sát.
Dõi mắt toàn bộ đoàn phim, người nào mà không biết Tần ảnh đế đối với diễn xuất yêu cầu mỗi một chi tiết đều phải lên đến trình độ cao nhất, hơi có ý bất mãn đều phải quay lại.
Tiêu chuẩn cao như vậy, đối với diễn viên là áp lực, cũng là cơ hội tôi luyện hiếm có.
Phó đạo diễn sau khi an bày thích đáng liền quay trở về, hô, "Trịnh đạo diễn, có thể chuẩn bị quay phim."
Trịnh An Hành giơ ra động tác OK, hướng về phía bộ đàm, "Các bộ phận chuẩn bị quay, thư ký trường quay nhớ đánh bản."
Kỷ Ly đợi ở điểm quay nghe lời này, nhanh chóng ngồi xuống. Thân thể hắn co ro, đem đầu chôn ở hai đầu gối, tay để ở vị trí dạ dày nhẹ nhàng ấn.
Cảm giác đau do đói bụng theo động tác càng phát ra rõ ràng, trong thoáng chốc, hắn nghe thấy đạo diễn hô 'Action'.
Âm thanh trục quay của bánh xe từ xa đến gần, cuối cùng dừng ở trước đám ăn mày.
Chung quanh truyền tới âm thanh hỗn loạn, Kỷ Ly diễn vai Tống Chiêu uể oải ngẩng đầu lên, mệt mỏi thời gian dài khiến cho ánh mắt hắn đều là rã rời.
Qua một lúc lâu, hắn mới đưa mắt lập tức nhìn thẳng vào binh lính. Đối phương từ trên lưng ngựa nhảy xuống, tỏ ý bảo tùy tùng sau lưng vén nắp tre trên xe đẩy lên, lộ ra thật nhiều lương khô.
Vì để làm giống như thật, đoàn phim trước đó đã chuẩn bị trăm cái bánh nướng áp chảo, còn cố ý để hong gió qua một đêm.
Vào lúc này, cái bánh khô quắt lại thật không dễ nhìn, nhưng vẫn làm cho nhóm ăn mày hưng phấn trong nháy mắt.
Đầy một xe bánh nướng, tựa hồ còn có thể ngửi được thoang thoáng mùi lúa mạch. Kỷ Ly nuốt xuống một ngụm nước miếng, tầm mắt tham lam cơ hồ muốn đem đống 'thịnh mãn lương khô' trong giỏ tre chọc ra một cái lỗ.
Trịnh đạo diễn ngồi trước máy theo dõi nhìn thấy màn này, trong mắt thoáng qua một vẻ vui mừng.
Tiểu tử này còn thật khá, yết hầu chuyển động không khoa trương, nhỏ xíu giống như là phản ứng một cách tự nhiên. Bất quá, có thể tùy tiện từ trong ánh mắt nhìn ra hắn đối với thức ăn thật động tâm.
Trịnh An Hành liếc về hướng Tần Lịch bên cạnh, người nọ như thường lệ, nghiêm túc không lộ ra vẻ mặt gì.
Binh lính dẫn đầu âm thanh vang lên, "Chúng ta là Xích Dực quân của Bang quốc, dựa theo Tống Dực tướng quân phân phó, trước thời hạn tới chỗ này phân phát lương thực cứu tế cho mọi người..."
Còn không chờ nói xong lời này, nhóm ăn mày liền mất khống chế mà xông tới, người trước gục ngã người sau tiến lên, suýt nữa thì đem xe đẩy đánh đổ.
"Cho ta!"
"Đều cho ta!"
"Không được cướp!"
"Cho ta một chút mau cứu đứa trẻ của ta đi, nó sắp chết đói rồi!"
Bên tai là tiếng cãi vã hỗn loạn, Kỷ Ly căng chặt hô hấp chen chúc trong đám người, dùng hết toàn lực mới nắm được gần nửa cái bánh nướng, linh hoạt như mèo từ trong chỗ chen lấn chui ra.
Đại khái là bởi vì tranh đoạt kịch liệt, bước chân hắn có chút lảo đảo, ánh mắt hưng phấn trước nay chưa từng có nhìn chằm chằm thức ăn trong tay.
Chợt, có người hung hãn đụng bả vai hắn một cái, gần nửa cái bánh nướng bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh rơi trên mặt đất tràn đầy cát bụi, sau đó lại bị tên ăn mày nào đó không có mắt đạp một cước.
Kỷ Ly sững sốt.
—— bang!
Sau lưng truyền tới một tiếng vang.
Nhóm diễn viên dùng sức quá mức, đem xe đẩy lật đổ ở trên đất, bánh nướng chưa phát xong toàn bộ rơi trên mặt đất.
Phó đạo diễn nhìn thấy một màn này, chân mày nhíu chặt.
Rối loạn, hoàn toàn rối loạn!
Nhóm diễn viên quần chúng loạn, Kỷ Ly cũng vậy.
Quả nhiên là người mới không có kinh nghiệm, đồ bất ngờ rơi trên mặt đất liền sững sờ ở đó không diễn?
"Trịnh đạo diễn, cái này..." Phó đạo diễn vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Tần Lịch ngồi ở hàng trước liền mở miệng, "Trước đừng kêu dừng, chờ một chút."
Trịnh An Hành tựa hồ cũng phát hiện cái gì, vô thức nghiêng người về trước, cùng Tần Lịch giống nhau như đúc đưa mắt cố định nhìn ở phía trên bên trái máy theo dõi ——
Đó là máy quay di động đang quay Kỷ Ly.
Kỷ Ly đóng vai Tống Chiêu sững sốt mấy giây, cứng đờ mà bóp bóp lòng bàn tay trống không của mình, cặp mắt trợn to không dám tin.
Ngay sau đó hắn liền 'bụp' một cái quỳ xuống, hai tay ở trên mặt đất lung tung mà gom từng mẩu bánh nướng đã bị nghiền nát qua, tựa như bảo bối mà nâng ở lòng bàn tay, ngây ngốc cười hai tiếng, lúc này mới đem cái bánh nướng đã vỡ điên cuồng mà nhét vào trong miệng.
Bánh nướng rơi trên đất lại bị người đạp, phía trên dính đầy cát bụi, không biết có bao nhiêu dơ bẩn. Hắn giống như là không có phát hiện, cấp bách đem tất cả miếng bánh vỡ nhét hết vào miệng, hận không thể đem toàn bộ quai hàm mở ra hết cỡ.
Hai tròng mắt của hắn dần dần xuất hiện tơ máu, trong tay không có thức ăn, liền bắt đầu chặt chẽ che miệng, phảng phất như một con mãnh thú hung dữ đang đói bụng bao vây điểm giới hạn của mình, rất sợ có người từ trong miệng hắn đoạt lấy thức ăn.
Có mấy tên diễn viên quần chúng kinh nghiệm lão luyện nhìn thấy động tác của Kỷ Ly, lập tức tiếp tục cướp lấy bánh nướng rơi trên đất, những người còn lại cũng bị kéo theo tranh giành đồ ăn.
Tình cảnh hỗn loạn, lại có vẻ phá lệ chân thực.
Thức ăn rơi trên đất cũng không có nghe đạo diễn NG, nhân viên vây xem ban đầu cảm thấy kinh ngạc. Cho đến lúc này, bọn họ há hốc mồm mà nhìn chằm chằm vào hành động điên cuồng của Kỷ Ly, mới hoàn toàn hiểu rõ ——
Kỷ Ly là diễn vai ăn mày, lại là dân tị nạn bởi chiến tranh. Quốc gia loạn lạc phân tranh không ngừng nghỉ, quay đầu nhìn lại, người chịu khổ chân chính chính là bọn họ, những người dân này.
Nhà tan cửa nát, chạy trốn tứ phía, chưa bao giờ có chỗ ở ổn định cùng lương thực đầy đủ. Ngàn vạn người không phải chết bởi chiến tranh thì chính là chết bởi nạn đói.
Dưới tình huống như vậy, làm gì có nơi nào sẽ gặp phải dân chạy nạn chê thức ăn bẩn đâu?
Đối với họ mà nói, kia chính là cơ hội sống sót.
- --
"Cut! Qua!" Trịnh An Hành thở dài nhẹ nhõm, rất tốt, hắn muốn chính là hiệu quả như này.
"Tần Lịch, cậu cảm thấy thế nào?" Hắn hỏi Tần Lịch bên cạnh, không phải là đạo diễn hắn không có chủ kiến, mà là người nọ đối với quay phim tính chuyên nghiệp cũng rất cao.
Trong nghề không chỉ có một mình đạo diễn Trịnh An Hành là ông nói qua, nếu như Tần Lịch không trở thành diễn viên, hoàn toàn có thể trở thành một đạo diễn ưu tú.
"Anh cảm thấy không thành vấn đề là được." Tần Lịch hờ hững đáp lại, tầm mắt từ trên máy theo dõi dời đến địa điểm ghi hình, ánh mắt mở hồ có chút sâu.
Sau khi Kỷ Ly nghe được đạo diễn kêu 'cut', liền nhanh chóng nhổ ra thức ăn trong miệng. Chỉ là mảnh vụn của bánh nướng khô khốc mà vướng ở cổ họng của hắn, bị sặc đến hoảng, liền ho khan không dừng được.
Cát trong miệng còn chưa có nhổ ra hết, cả khuôn mặt Kỷ Ly lúc này khó chịu đến nhăn lại một chỗ.
"Lấy cho cậu ta chai nước." Tần Lịch bật thốt lên, "Nhanh lên một chút."
Người phụ trách lúc này mới phản ứng được, cầm nước suối bước nhanh đến bên người Kỷ Ly.
Kỷ Ly thấy có người hỗ trợ, lập tức đưa đến một ánh mắt cảm kích, hắn đứng bên cạnh cống thoát nước súc đi súc lại cho đến khi trong miệng sạch sẽ, mới quay sang người phụ trách ôn tồn nói lời cảm tạ.
"Đừng khách khí, cậu diễn rất khá." Người phụ trách nói.
Kỷ Ly cong cong môi, hắn nhìn đạo diễn cùng Tần Lịch cách đó không xa, hơi do dự, lúc sau vẫn là đi tới thỉnh cầu, "Đạo diễn, Tần...Tần Lịch lão sư, cảnh diễn mới vừa rồi, tôi có thể xem phát lại một chút được không?"
Xem kỹ tác phẩm của mình sau khi quay xong, là thói quen được hình thành của Kỷ Ly. Cho dù lúc này chỉ là một vai nhỏ không đáng nói, hắn vẫn là không nghĩ sẽ xem thường.
"Dĩ nhiên có thể." Trịnh An Hành đối với Kỷ Ly ấn tượng rất tốt. Hắn để cho nhân viên làm việc cầm tới một cái ghế xếp nhỏ, để cho đối phương ngồi chồm hổm giữa mình và Tần Lịch.
"Cám ơn đạo diễn." Kỷ Ly ngồi xuống, chuyên tâm mà nhìn chằm chằm cảnh phát lại của chính mình.
Thanh niên ngồi chồm hổm ở phía trước bên trái, vào lúc này chỉ có thể nhìn thấy một cái đầu nhỏ đội tóc giả quăn queo, tầm mắt Tần Lịch vốn là hướng về phía máy theo dõi, không tự chủ liền nhìn xuống.
Nhúm tóc vểnh lên ở trên đỉnh đầu đối phương có hơi lắc lư, so với hình tượng mà hắn mới vừa diễn, như có loại hình ảnh tương phản...
Đáng yêu.
Từ này vừa nhảy ra trong nháy mắt, liền bị Trịnh An Hành cắt đứt, "Kỷ Ly, cậu nhập vai diễn rất nhanh, cái này đối với những người mới được xem như là thiên phú đáng quý."
Rất nhiều người mới lần đầu tiên tiến tổ đi đóng phim, tâm tình lúc nào cũng khẩn trương, sẽ không dễ dàng thả lỏng cảm xúc.
Kỷ Ly lễ phép mỉm cười, không đồng ý, cũng không có phủ nhận.
Hắn so với bất kỳ người nào cũng đều biết, trong miệng người ngoài là 'thiên phú', thật ra lại là kết quả của từng ngày từng ngày cố gắng lúc trước.
"Kỷ Ly, balo của cậu." Người phụ trách đưa tới cho hắn chiếc túi màu đen.
"Cám ơn." Kỷ Ly sắp bị cơn đau trong dạ dày do đói bụng hành hạ đến điên rồi, vội vàng móc ra từ trong balo ổ bánh mì nhỏ.
Hắn chẳng qua là vì đóng phim, còn chưa có muốn đem mình đói đến xảy ra chuyện.
Một bên Kỷ Ly xé túi đựng bên ngoài, một bên nói lầm bầm, "May là quay theo đúng thời gian như thông báo, nếu muộn chút nữa sợ là chịu không nổi."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Tần Lịch thần sắc tế nhị đặt câu hỏi, "Cậu vì nhân vật này không ăn sáng?"
"... Là đói hai ngày đi." Kỷ Ly nhìn về phía Tần Lịch, nói thật. Hắn không cảm thấy đây là đang tỏ ra đáng thương, tất cả những nỗ lực bỏ ra đều là ngay thẳng, có gì không thể nói?
Lúc này, Trịnh An Hành cùng những người xung quanh đều nhìn lại đây.
Tề Ngạn tấm tắc bảo lạ, "Đói hai ngày? Nghị lực này không phải người thường có thể làm được."
Kỷ Ly đói thật sự, cầm bánh mì gặm hăng say, thức ăn không rời khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Từ một bên nhìn, thanh niên mặt mày vẫn còn bẩn thỉu, chẳng qua là khi ăn hai bên quai hàm căng tròn ra, có thêm chút cảm giác vui sướng không giải thích được, thật giống một con sóc nhỏ đang ăn.
Tần Lịch không thể không di chuyển tầm mắt, âm thầm tiêu hóa ý cười.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân, Tiêu Lâm Sâm bị phái đi tìm diễn viên dự bị đã trở lại. Hắn hết sức phấn khởi cầm điện thoại di động, hoàn toàn không chú ý Kỷ Ly đang ngồi chồm hổm ở hàng trước, há miệng liền nói.
"Đạo diễn, Lịch ca, em tìm được diễn viên diễn tốt vai Tống Chiêu này rồi, là Chu Khánh Minh, đang là sinh viên khoa diễn xuất."
"Hắn đoạn thời gian trước mới vừa nhận quay phim, ngay tại Hoành thành. Em nói chuyện mọi người có thể phải đổi diễn viên, người đại diện bên kia bày tỏ, hai ngày này hắn không có thông báo quay phim, có thể chạy tới bổ sung."
"..."
Tần Lịch cùng Trịnh An Hành hai mắt nhìn nhau một cái, song song rơi vào yên lặng.
Ngay tại lúc Tiêu Lâm Sâm không rõ vì sao, Kỷ Ly ngồi ở cái ghế 'nhỏ nhỏ' phía trước cất nửa ổ bánh mì còn dư, ung dung thong thả quay lại.
Tần Lịch là người đầu tư lớn nhất cho bộ phim này, ở phương diện lời nói có chút so với đạo diễn còn lớn hơn.
Kỷ Ly ý thức được điểm này, trực tiếp nhìn về phía Tần Lịch. Ánh mắt trong trẻo hiện lên chút không hiểu, nhẹ giọng truy hỏi, "Tần Lịch lão sư, mọi người ban đầu liền định đem tôi đổi đi sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.