Cô cảm thấy đánh trứng gà chắc là không khó, nhưng cô không ngờ, cô luống cuống tay chân đập vài cái, trứng còn chưa có tách ra.
Cô nhìn lớp vỏ vỡ vụn lại không có tách ra, cảm thấy quả trứng gà đó đang cười nhạo cô.
Cô im lặng, quyết định đi rửa rau trước.
Cô lấy thức ăn đặt ở trong bồn rửa, tính toán vặn tay cầm rửa rau, cậu bé vẫn luôn đứng ở trước cửa phòng bếp đi tới ngăn cản, thấp giọng nói: "Không thể chạm vào nước."
Cô nhìn bộ dáng nghiêm trang của cậu bé, cảm động chớp chớp mắt, nói với Tô Hoàn: "Không sao đâu con, băng cá nhân không thấm nước nha, mẹ không sợ."
Tô Hoàn im lặng nhìn Tô Tịch Nhược trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Để con làm cho, mẹ ra phòng khách nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ có cơm ăn..."
"Không được, không được."
Tô Tịch Nhược lắc đầu, làm sao cô có thể để một cậu bé chín tuổi nấu cơm: "Con ra phòng khách làm bài tập đi, để mẹ nấu."
Tô Hoàn buồn bã không hé răng, cầm lấy trứng gà mà Tô Tịch Nhược gõ hoài không tách ra, động tác dứt khoát lưu loát đạp vào thành chén.
Kỹ năng cuộc sống bằng không · Tô Tịch Nhược: "......"
Không xong, cô không bằng một cậu bé chín tuổi.
Tô Hoàn bình tĩnh chỉ ra: "Mẹ không biết nấu cơm."
Tô Tịch Nhược quẫn bách xấu hổ: "À, mẹ có thể học nha."
"Nhà chúng ta không có tiền."
Tô Hoàn dùng giọng trẻ con, nhỏ nhẹ nghiêm túc nói: "Sợ mẹ học nấu cơm phá banh phòng bếp."
Tô Tịch Nhược: "......"
"Cho nên mẹ đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-tu-nhien-co-them-dua-con-trai/174254/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.