Tô Tịch Nhược tỉnh lại với cái đầu đau muốn nứt ra, bên cạnh là vách tường loang lổ vết nứt, trần nhà còn nứt ra mấy cái lỗ lớn nhỏ đủ mọi kích thước. Vẻ mặt hoang mang ngồi dậy, theo bản năng nhìn xung quanh. Ký ức cuối cùng của cô đại khái chính là liên tục đóng phim thâu đêm trong nhiều ngày, đạo diễn vừa kêu kết thúc, cô cảm nhận được trái tim lên cơn đau nhức, trước mắt tối sầm, lúc có ý thức lại chính là hiện tại. Nơi này là chỗ nào, bệnh viện? Cô cúi đầu muốn tìm giày dép, không ngờ giày dép không thấy được, lại nhìn thấy mấy cái bình rượu rỗng nằm gần mép giường. Cô kinh ngạc nhìn những cái bình không đó, thật sự không nhớ rõ cô từng nốc nhiều rượu như vậy. Hơn nữa, nơi hiện tại đang ở, không giống khách sạn đoàn phim bao trọn, càng không giống căn phòng nhỏ của cô. Cô gian nan nhìn kỹ tìm kiếm trên mặt đất, rốt cuộc ở trong đống bình rượu rỗng tìm thấy được một đôi giày đế bằng màu đen. Cô mang vào, gấp không chờ nổi mà chạy đến trước cái gương duy nhất đầy bụi bẩn trong phòng, nhìn xem bản thân mình hiện tại đang trong tình trạng gì. Người con gái trong gương đại khái cũng khoảng 25, 26 tuổi, có một mái tóc dài, dày suôn mượt màu đen tuyệt đẹp, một đôi mắt to, lông mi cong vút giống như quạt lông, che lại mí mắt, môi đỏ mọng, là một người con gái vô cùng quyến rũ, khác xa với loại hình đáng yêu dễ thương như cô. Cô... Cô đây là thức đêm làm việc đến kiệt sức, sau khi chết đột ngột thì... Xuyên qua? Cô lập tức tìm kiếm di động và giấy tờ tùy thân khắp phòng, rốt cuộc cũng tìm được giấy tờ cùng một cái di động kiểu cũ nằm trên đầu giường. Cô lấy giấy tờ từ trong bóp ra, nhìn thấy tên họ trên giấy chứng minh là Tô Tịch Nhược. Tô Tịch Nhược...... Đây không phải là tên một nữ phụ trong một bộ phim thần tượng mà cô đồng ý đóng, được chuyển thể từ nguyên tác tiểu thuyết sao?! Bởi vì tên người nữ phụ đó giống y như tên họ của cô, cô còn cố ý chụp lại, vì đóng phim nên ra tiệm sách mua một quyển tiểu thuyết bản chính nguyên gốc về xem. Cô... Xuyên vào trong sách, thành chướng ngại vật trên con đường thành công của nữ chủ, vật hy sinh nữ phụ? Cô nhớ rõ, tiểu thuyết viết nguyên chủ Tô Tịch Nhược là một người phụ nữ có âm mưu quyến rũ ảnh đế nam chủ, là thiếu gia con nhà giàu. Vì muốn gả cho đàn ông có tiền, nguyên chủ dùng hết tất cả thủ đoạn, cái nào có thể dùng đều lôi ra hết. Cuối cùng kết cục thê thảm, không biết cô xuyên vào thời điểm nào rồi, nguyên chủ có ra tay thiết kế nam chủ chưa? Còn nữa, nếu cô nhớ không lầm, nữ phụ hình như còn có một đứa con trai chín tuổi. Con trai Tô Tịch Nhược ở trong nguyên văn chỉ là người qua đường Giáp chỉ được nhắc đến một hai câu, không có đất lên sân khấu, cha ruột là ai cũng còn chưa biết. Cô buông di động trong tay xuống, trong lòng vô cùng phức tạp. Nguyên chủ thân là nữ phụ trong sách, được tác giả sáng tạo một gương mặt tuyệt mỹ, dù sinh con rồi cũng là một người đẹp đẹp đến động lòng người. Nhìn như 25, 26 tuổi, trên thực tế đã 28, thiếu hai năm nữa là bước lên hàng băm, tuổi cũng giống y như cô ở thế giới trước. Nhưng đời trước cô sống đến 28, một mối tình vắt vai cũng chưa có, mới vừa xuyên qua, đã trực tiếp nằm thắng, vượt qua mọi thủ tục, có hẳn một đứa con trai, là điều mơ ước của mọi cô nàng độc thân không muốn lấy chồng. Nhưng nói thật ra, cô có chút không tiếp thu được, rốt cuộc cô còn chưa biết yêu, bỗng nhiên có một đứa con trai chín tuổi, cô còn chưa làm mẹ, không biết cách ở chung với trẻ con. Trong lòng luôn là có chút mờ mịt cùng không biết làm sao, không biết nên hành xử như thế nào? Nhưng nếu ông trời cho cô xuyên vào sách để sống lại một lần, cô sẽ không dễ dàng từ bỏ cơ hội này, làm gì thì cũng muốn nỗ lực đi tiếp. Cô dọn dẹp tốt tâm tình, đang muốn tiến thêm một bước, thông qua di động hiểu biết tình huống hiện tại của nguyên chủ, nhưng một cuộc gọi bỗng nhiên gọi đến, tên hiện lên là —— Cô giáo Hồ. Cô theo bản năng nhấn nút nghe, một giọng nữ dịu dàng ở đầu bên kia đang nói: "Xin chào chị, xin hỏi chị là phụ huynh của em Tô Hoàn phải không?" Tô Hoàn? Con trai của nguyên chủ? Cô giật mình ngẩn người, lập tức trả lời: "Đúng vậy, cô giáo Hồ gọi có chuyện gì sao?" "Chuyện là thế này." Cô giáo Hồ không vội vàng, từ tốn giải thích: "Em Tô Hoàn có xảy ra xung đột với một bạn khác ở trên lớp, không biết chị có thể tới trường học một chuyến để giải quyết chuyện này được không?" "Được, không thành vấn đề, tôi đến ngay." Tô Tịch Nhược lập tức đồng ý, cúp điện thoại, tìm quần áo mặc đàng hoàng chuẩn bị ra cửa. Mặc kệ cô đối với đứa nhỏ này có tình mẹ con hay không, nhưng hiện tại cô đã là mẹ ruột của Tô Hoàn, phải có trách nhiệm. Tô Hoàn xảy ra chuyện, cô khẳng định phải quan tâm. Điều kiện sinh hoạt của nguyên chủ thật không tốt, phòng chỉ có mười mét, tường tróc sơn hơn phân nửa, lộ ra mặt tường loang lổ. Không gian phòng ngủ quá nhỏ, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái tủ quần áo cùng một cái bàn trang điểm, phía dưới giường ném mấy đôi vớ dơ bẩn cùng không ít chai rượu rỗng, trong phòng đầy ngập những mùi thôi thối. Cô dẫm lên đôi giày đế bằng, mở cửa sổ ra thông khí, sau đó đi đến tủ quần áo chọn đồ mặc đi ra ngoài. Nhìn quần áo trong tủ, cô nhăn chặt mày. Khiếu thẩm mỹ của nguyên chủ thật sự rất kỳ quái, đều toàn một đống váy đầm xanh đỏ loè loẹt khoa trương, cố tình tạo hình tục khó xem, thật sự không có một bộ có thể xem được. Cô ở tủ quần áo qua lại đã lâu, mới từ trong một góc tìm được một bộ cái áo thun màu trắng cùng một cái quần jean màu đen bình thường, Cô nhanh chóng thay đồ, cầm di động cùng bóp tiền đi xuống lầu, chuẩn bị kêu taxi đi đến trường học. Cô lụt lọi WeChat của nguyên chủ, rốt cuộc cũng tìm được diễn đàn phụ huynh của trường học. Tô Hoàn học lớp ba tại trường tiểu học xếp thứ chín ở thành phố Hải, cô ngăn cản một chiếc xe taxi chạy thẳng đến trường tiểu học. Nửa tiếng sau, xe taxi ngừng ở trước cổng lớn trường tiểu học, cô mở bóp tiền của nguyên chủ ra ý muốn trả tiền, nhưng bóp tiền rỗng tuếch, một xu cũng không có. Tô Tịch Nhược: "......" Cô xấu hổ nhìn tài xế cười cười: "Ừm, ờ, thật sự xin lỗi, quét mã QR trả tiền được không vậy?." Tài xế mở mã QR, cô click mở WeChat, quét mã chi trả. Nhưng sau khi quét mã QR, ngân hàng nhắc nhở số dư không đủ. Cô giật nhẹ khóe miệng, lại thử hai ba thẻ khác, rốt cuộc ở một cái thẻ cuối cùng cũng thấy được số dư tới mấy chục đồng, cuối cùng đã thanh toán tiền xe, không có phát sinh tình huống quịt xe đầy xấu hổ. Cô xuống xe, gấp không chờ nổi kiểm tra hết tất cả các tài khoản ngân hàng của nguyên chủ, không tra không biết, một tra quả thực dọa nhảy dựng. Tổng cộng tất cả tài khoản của nguyên chủ cũng chỉ có mấy ngàn đồng. Mà thẻ tín dụng lại nợ mấy chục ngàn, thời gian gần nhất, mỗi tháng đều còn chi một khoản kinh phí khá lớn. Tô Tịch Nhược vừa đi thẳng đến văn phòng giáo viên, vừa nhịn không được trợn trắng mắt. Người khác đều xuyên vào nữ phụ độc ác, chờ gả vào nhà giàu quý tộc, hoặc là trực tiếp có một ông xã giàu nứt đê đổ vách, chỉ cần không ly hôn là có thể cả đời dùng chén vàng để ăn cơm. Nhưng tới lượt cô... Quả thực chính là địa ngục khó khăn, bắt đầu cũng chỉ có một gương mặt có thể xem, dư lại chính là tiền nợ cùng một đứa con trai, khởi điểm thậm chí còn thấp hơn rất nhiều so với thân phận trước kia của cô. Cô thật sự hết chỗ nói nguyên chủ luôn rồi. Cô đi theo biển hiệu lớp đi đến văn phòng giáo viên dạy lớp ba, tính tượng trưng gõ cửa hai tiếng, nghe được câu "Mời vào", thì đẩy cửa đi vào ngay. Hiện tại là ba giờ chiều, là thời gian dạy học, trong văn phòng chỉ có ba thầy cô ở, trong đó có một cô giáo nhìn hơn ba mươi tuổi, kế bên là hai bé trai, đang ngồi trên ghế, không nói gì. Trong đó, một cậu bé thoạt nhìn rất nhỏ gầy, cúi đầu nhìn không rõ diện mạo cùng biểu tình. Một cậu bé khác lớn lên rất béo, bĩu môi ngồi ở ghế, mặt mũi bầm dập, trên cánh tay còn có vết máu rất rõ ràng, thoạt nhìn rất thảm. Cô đi đến gần cô giáo nhìn hơn ba mươi tuổi kia, thử thăm dò kêu một tiếng: "Cô giáo Hồ?" Cô giáo ngẩng đầu, bình tĩnh nói chuyện với Tô Tịch Nhược: "Chị là phụ huynh của em Tô Hoàn? Mời ngồi, trước tiên tôi sẽ nói cho chị biết một chút về chuyện đã xảy ra." Tô Tịch Nhược kéo một cái ghế nhỏ qua, ngồi xuống, nhìn hai cậu bé ngồi ở trên ghế, có chút không chắc bé nào mới là con trai của nguyên chủ, dứt khoát hỏi cô giáo Hồ trước: "Cô giáo, cô trước đi, rốt cuộc chuyện là như thế nào?." Cô giáo Hồ vừa định mở miệng, cửa văn phòng lại một lần bị người gõ vang lên, lần này bước vào chính là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Người phụ nữ mặc bộ đồ văn phòng màu đen, tóc tai có chút tán loạn, bước vào văn phòng, trực tiếp chạy đến bên cạnh cậu bé mập mạp kia, đau lòng hỏi: "Tiểu Tường, con có sao không, nói cho mẹ, có đau hay không?" Tô Tịch Nhược thấy người phụ nữ kia ôm cậu bé mập mạp, biết cậu bé nhỏ gầy này mới là con trai của nguyên chủ, đương nhiên hiện tại cũng coi như là con trai của cô. Cô không khỏi cúi đầu nhìn Tô Hoàn. Tô Hoàn ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mẹ ruột đang ngồi đối diện mình. Tô Tịch Nhược nhìn thấy Tô Hoàn ngẩng đầu, trong nháy mắt ngây ngẩn cả người. Tô Hoàn lớn lên thật là quá đẹp. Cô trà trộn giới giải trí gần mười năm, chưa từng gặp qua cậu bé nào đẹp đến như vậy. Mắt to tròn ngập nước, lông mi còn nhiều và cong hơn so với con gái, môi đỏ hơi mỏng, đường nét trên gương mặt vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa làn da trắng hồng, giống như thiên sứ trên trên phái xuống. Lúc này, cậu bé đang xụ mặt, biểu tình lạnh như băng, tiêu chuẩn thiên sứ shota mặt lạnh. Trái tim của Tô Tịch Nhược lập tức tan chảy. Đây, cậu bé xinh đẹp này chính là con trai ruột của cô sao? Trời ạ, thật là quá đáng yêu. Cậu bé xinh đẹp như thiên sứ này là con trai ruột của cô, cô thật sự quá hạnh phúc. Nhà có thiên sứ nhỏ, còn cần đàn ông yêu đương làm cái giống giề, có con trai là có tất cả. Sau khi nhìn thấy Tô Hoàn, những suy nghĩ rối rắm về chuyện ở chung với con nít trong đầu Tô Tịch Nhược đã hoàn toàn bay đến chân trời. Cô lén lút nghĩ, có một người tình nhỏ từ kiếp trước như vậy, cô rất vui lòng tiếp thu. Cô đang ấp ủ cảm tình, đang muốn biểu đạt thiện ý cùng Tô Hoàn, cô giáo Hồ đã mở miệng nói: "Nếu phụ huynh của Tô Hoàn cùng Lâu Tường đều tới rồi, chúng ta hãy xử lý chuyện này nhanh một chút." Mẹ Lâu đang ôm Lâu Tường lập tức hỏi: "Cô giáo Hồ, rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Cô giáo Hồ nói ngắn gọn: "Sau khi kết thúc tiết thứ hai đầu giờ chiều, em Tô Hoàn ra tay đánh em Lâu Tường, em Tô Hoàn thì không có việc gì, nhưng lại làm em Lâu tường bị thương, nhìn dáng vẻ, còn có chút nghiêm trọng." Cô giáo Hồ nhìn Lâu Tường mặt mũi bầm dập, theo bản năng nghiêng về kẻ yếu. Mẹ Lâu lập tức không vui, giọng điệu đanh đá nói với Tô Tịch Nhược: "Con trai của cô dựa vào cái gì đánh con của tôi, kêu con cô xin lỗi con tôi ngay lập tức, sau đó để con tôi đánh lại là được" Tô Tịch Nhược nhíu mày. Mặt Tô Hoàn không cảm xúc nghe cô giáo Hồ và mẹ Lâu nói, trong lòng cười lạnh. Để Lâu Tường đánh ngược lại? Không cần Lâu Tường ra tay, mỗi lần chỉ cần mình cùng người khác xảy ra xung đột, mẹ của mình trước nay đều không hỏi nguyên do, trực tiếp sẽ cho mình một cái tát. Lần này, chắc cũng giống nhau thôi. Bé nhấp môi, khuôn mặt nhỏ càng lạnh hơn, không có cảm xúc phập phồng chờ đợi bàn tay sắp đến. Không có gì, mình đã quen, mẹ của bé, chưa bao giờ yêu bé, thái độ đối với bé, vẫn luôn chỉ có vô tận trách cứ cùng đánh chửi. Bé híp mắt, lẳng lặng chờ Tô Tịch Nhược trách đánh. Tới đi, bàn tay, thực mau phải tới rồi...... Bé nhấp môi, lạnh nhạt bình tĩnh ngồi. Nhưng mà —— "Cô giáo Hồ, có thể xin cô nói rõ ràng hơn được không? Tại sao con trai của tôi lại đánh Lâu Tường? Tôi tin Tô Hoàn không phải người vô duyên vô cớ đánh nhau." Tô Hoàn trừng lớn một đôi mắt đen nhánh, vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc, nhìn Tô Tịch Nhược che chở ở trước mặt bé. Lúc này bờ vai xinh xắn gầy yếu lại như một tòa núi cao, an ổn che chắn ở trước thân thể nhỏ bé của bé, thay bé che khuất những chỉ trích sắp đến. Đây là lần đầu tiên Tô Tịch Nhược che chở bé ở trước mặt cô giáo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]