Chương trước
Chương sau
Tô Tịch Nhược độc thân từ trong trứng thật nhiều năm, dù trà trộn trong giới giải trí nhưng vẫn luôn chú tâm bồi dưỡng kỹ thuật diễn, rất ít khi thân mật với những người bạn khác phái, đối mặt với hành động này của Vũ Úc Đông, đúng thật là không thể chống đỡ.
Cô ho nhẹ hai tiếng, uống một ngụm nước trái cây, giả vờ nhìn đồng hồ trên màn hình di động, lập tức nói: "Chúng ta ăn trước đi."
Lần này Vũ Úc Đông bắt đầu thành thật ăn, tổng giám đốc bá đạo làm việc đều chú ý quy tắc từ từ hoàn thành.
Cơm nước xong, Tô Tịch Nhược muốn kêu taxi trở về, Vũ Úc Đông lên tiếng muốn đưa cô về đoàn phim.
Tô Tịch Nhược cảm thấy rất kỳ quái: "Đã trễ thế này anh còn muốn đến đoàn phim quan sát sao? Chắc là không có vất vả như vậy chứ, loại công việc này không nên thực nhẹ nhàng sao, tương đương với nửa làm, nữa nghĩ. Rốt cuộc hiện tại anh xem như là cấp trên của đoàn phim..."
Vũ Úc Đông lắc đầu, nửa thật nửa giả mà nói: "Cũng không hoàn toàn là đến quan sát."
"Vậy đồng nghiệp của anh đâu, em thấy hôm nay anh ta cũng tới, anh ta cũng là đến quan sát đoàn phim làm việc sao?"
Vũ Úc Đông im lặng một lát, lắc đầu: "Không phải, anh ta là tới kiểm toán."
Tuy anh không rõ lắm công việc quan sát đoàn phim là làm gì, nhưng anh có cảm giác một đoàn phim không thích hợp có hai ngưới quan sát, chỉ có thể tự tạo một chức vụ khác cho thư ký Khâu.
"Công ty giải trí Vũ Dã quản lý đoàn phim thật sự rất nghiêm khắc nha."
Kiếp trước, cô cũng lăn lộn mấy năm trong đoàn phim, tuy rằng ngẫu nhiên cũng có ngươi đến quan sát và kiểm toán, nhưng rất ít khi gặp qua nhân viên quan sát và kiểm toán nào cùng nhau ra vô đoàn phim, càng chưa thấy qua nhân viên quan sát nào nghiêm túc như vậy.
Thậm chí rất nhiều đoàn phim, đều không có chức vụ này.
Rốt cuộc giới giải trí thực loạn, một vài trong đoàn phim lấy tiền đầu tư để rửa tiền, mà mấy loại đoàn phim này lại ước gì không cần nhân viên quan sát và kiểm toán.
Hai người trong lúc nói chuyện, chân Vũ Úc Đông đã bắt đầu bước về phía bãi đỗ xe, Tô Tịch Nhược cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, lại khuyên anh: "Hay là anh trở về sớm chút đi, đã hơn 7 giờ tối rồi. Hôm nay buổi tối em còn vài cảnh diễn nữa, em cảm thấy có khả năng sẽ quay đến buổi 3, 4 giờ sáng."
"Không có việc gì, anh sẽ chờ."
Cam tâm tình nguyện mà chờ.
Tô Tịch Nhược lại cảm thấy không cần thiết vất vả như vậy, khuyên tiếp: "Anh ở chỗ này xem như tăng ca, loại tăng ca này không nhất định có tiền tăng ca, anh thật sự không cần thiết làm như vậy, thức đêm rất có hại cho cơ thể."
"Đúng vậy, thức đêm rất có hại cho cơ thể." Vũ Úc Đông rất đồng ý về điều này.
Cho nên cũng càng luyến tiếc để cô thức đêm hại cơ thể.
Cô thấy Vũ Úc Đông quyết tâm không nghe khuyên bảo, nghi hoặc hỏi: "Cần thiết nghiêm túc như vậy sao?"
"Cần thiết."
Vũ Úc Đông mở cửa xe làm hành động mời cô ngồi vào trong, đè thấp giọng nói: "Anh cho rằng điều này là vô cùng cần thiết."
Vũ Úc Đông ngồi ở trên ghế điều khiển, dẫm chân ga, mắt nhìn phía trước, bãi đỗ xe tối tăm ánh đèn xuyên thấu qua cửa kính chắn gió trước mặt, chiếu thẳng vào trên mặt anh.
Ánh đèn mờ nhạt phác hoạ ra ngũ quan có chút sắc bén của anh, ánh mắt của anh nhìn chăm chú về phía trước, chuyên chú nghiêm túc, giọng nhỏ nhẹ dịu dàng truyền tới trong tai Tô Tịch Nhược: "Anh đến không chỉ vì đoàn phim..."
Anh là vì em.
Vũ Úc Đông chưa nói hết câu, Tô Tịch Nhược dường như mơ hồ nghe được, lại dường như không nghe được, cô không có trả lời.
Hai người trở lại đoàn phim, Vũ Úc Đông đi xử lý công sự, Tô Tịch nếu chuẩn bị đóng phim.
Cảnh quay đêm là diễn đoạn Hoàng Hậu và cung nữ bàn kế hoạch hãm hại nữ chủ.
Cung nữ chính là vai Trịnh Á Tinh đóng.
Trịnh Á Tinh phát hiện nhân vật của mình bị đổi thành cung nữ độc ác, còn gây chuyện ầm ỉ một hồi, nhưng kim chủ ba ba của cô ta lại cảm thấy đều là cung nữ đóng vai nào cũng vậy có khác gì đâu, nên không chiều theo cô ta, thái độ phía đoàn phim rất cứng rắn, cô cũng chỉ có thể hành quân lặng lẽ.
Rốt cuộc, lúc cô ký hợp đồng với đoàn phim, chỉ là làm cô diễn vai nhân vật cung nữ, không có chỉ định là cung nữ nào.
Có thể là tâm tình không tốt, cũng có thể là kỹ thuật diễn của Trịnh Á Tinh không giỏi, một khi máy quay vừa nhắm ngay cô ta thì đã dễ dàng NG, đạo diễn rất đau đầu đối với loại diễn viên như cô ta.
Tô Tịch Nhược cũng cảm thấy rất phiền, cô là thật sự hy vọng buổi quay hôm nay có thể xong sớm để cô còn về nhà với con trai.
Tuy rằng mỗi ngày qua đều thật vất vả, nhưng trong nhà có con trai bảo bối đang chờ cô nha.
Những lúc đóng phim, mọi chuyện không thể đều theo ý mình được.
Thư ký trường quay gõ bản, Tô Tịch Nhược bắt đầu vào vị trí, dùng một đôi mắt cất chứa sự quyết tuyệt cùng cô độc nhìn Trịnh Á Tinh.
Nhưng Trịnh Á Tinh cũng không biết là cố ý hay là thế nào, lại quên lời thoại.
Đạo diễn tức giận mắng Trịnh Á Tinh, sau đó quay lại rất nhiều lần, nhưng tinh thần và trạng thái của Trịnh Á Tinh đều không nằm ở đây.
Lần thứ tư NG, thậm chí Trịnh Á Tinh còn đổ lỗi cho Tô Tịch Nhược, bởi vì nếu Tô Tịch Nhược không dùng kỹ thuật diễn đè nặng cô ta thì cô ta đã qua cảnh từ lâu.
Đạo diễn Cổ Lâm nổi giận: "Cô diễn không ra gì còn tìm cớ trách móc người khác?! Tôi cho cô mười phút điều chỉnh lại tâm trạng. Nếu mười phút sau cô lại NG nữa, thì bộ phim này cô cũng đừng diễn nữa, đổi người khác diễn."
Trịnh Á Tinh thay đổi sắc mặt, mang theo chút cầu xin cùng thống khổ nhìn Cổ Lâm.
Cổ Lâm coi như không thấy được, đi chỗ khác hóng gió đêm để làm nguội cái đầu lại.
Thật là, chọn ngày nào không tốt, cố tình chọn ngay lúc có mặt của Vũ Úc Đông.
Tuy rằng anh và Vũ Úc Đông có chút quan hệ thân thích, nhưng anh em ruột còn đâu ra đấy, làm nhà đầu tư lớn nhất nhìn thấy cảnh diễn viên đóng phim rác rưởi như vậy, anh làm sao có mặt mũi nói chuyện hợp tác với người ta.
Trịnh Á Tinh bị đạo diễn mắng vô cùng ủy khuất, cắn răng thầm hận một lúc lâu, nhìn thấy Tô Tịch Nhược bình tĩnh ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi, đi qua nhỏ giọng hỏi: "Có phải cô cố ý hay không?"
Tô Tịch Nhược biểu tình kỳ lạ nhìn Trịnh Á Tinh: "Cô đang nói cái gì?"
Trịnh Á Tinh tức giận trừng Tô Tịch Nhược, cô ta tức đến mức cả gương mặt đều vặn vẹo, phấn nềm trên mặt rơi rơi xuống: "Tôi nói, cô cố ý làm tôi NG."
Tô Tịch Nhược mặt không cảm xúc mà nhìn Trịnh Á Tinh một lát, thành khẩn kiến nghị: "Thật ra tôi cảm thấy cô và Mộ Mộc Trần rất xứng đôi, thật sự, nói thật đó, hai người có thể ở chung với nhau, rất có hy vọng, nhân cách rất phù hợp."
Trịnh Á Tinh ngây ngẩn cả người, không phản ứng kịp: "Cô... Cô nói vậy là có ý gì?"
"Nói sau nghĩa vậy."
Tô Tịch Nhược nhàn nhạt nói tiếp: "Tôi thật sự cảm thấy hai người rất xứng đôi."
Quả thực là xứng đôi được chứ, ngay cả lời nói đều giống nhau.
Trịnh Á Tinh không biết nghĩ như thế nào, mặt lại đỏ lên.
Tô Tịch Nhược nhìn sơ là biết trong đầu cô ta nghĩ cái gì, cô sợ nhìn lâu sẽ ói ra mất, nên lập tức rời đi.
Trịnh Á Tinh ở trong lòng tưởng tượng, ảnh đế Mộ Mộc Trần xứng đôi với mình, cũng không phải không thể nha.
Tuy rằng là diễn viên quèn, khí thế có hơi kém kim chủ, nhưng nghe nói gia đình Mộ Mộc Trần không tồi, người lớn lên đẹp trai cao ráo, nếu thật sự có thể đoạt tới tay...
Trịnh Á Tinh mở ra mục tiêu mới.
Kế tiếp lại quay vài lần, Trịnh Á Tinh rốt cuộc miễn cưỡng qua cửa.
Sau đó, Tô Tịch Nhược còn thêm mấy cảnh diễn chung với cung nữ và cảnh diễn đơn độc, quay liên tiếp cho tới hơn ba giờ sáng mới xong.
Cô buồn ngủ đến đôi mắt đều mở không ra, Vũ Úc Đông không biết từ trong góc nào ló ra tới, nói với cô: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."
Đầu óc đang mơ màng lập tức thanh tỉnh, cô kinh ngạc lại do dự nhìn Vũ Úc Đông, cảm thấy đêm hôm khuya khoắc còn để người đàn ông xa lạ đưa cô trở về, hình như không tốt lắm thì phải?
Cô lắc đầu cự tuyệt: "Không cần, em kêu taxi là được."
Trước mắt địa vị của cô còn chưa vững, công ty không có chuẩn bị xe riêng cho cô. Tưởng Thiên Hồng cho rằng đã trễ thế này, cô sẽ ở lại khách sạn, nên không có gọi người tới đón cô. Rốt cuộc hiện tại cô vẫn là người mới, không cần suy xét đến vấn đề có người nhận ra cô.
Cho nên hiện tại ngoại trừ gọi taxi, đúng thật là cô không còn cách nào khác.
Chờ tương lai cô có tiền, sẽ tự mua một chiếc xe.
Cũng không biết nguyên chủ có bằng lái hay không, không có thì cô phải thi lại một lần nữa.
"Lúc này còn ai chạy taxi đâu mà em đòi kêu."
Vũ Úc Đông nhỏ nhẹ khuyên cô: "Để anh đưa em trở về đi, được không Tịch Nhược?!"
Tô Tịch Nhược cúi đầu không nói, lấy di động ra thử kêu xe, phát hiện quả nhiên xung quanh không còn ai chạy giờ này.
Chiều mai cô mới có cảnh quay, hôm nay có thể về nhà ngủ một giấc, sáng mai còn có thể nhìn thấy Tô Hoàn.
Thật ra, nếu dựa theo thói quen kiếp trước của cô, tình huống giống như lúc này khẳng định cô sẽ không trở về nhà. Nhưng từ sau khi xuyên vào đây, và tự nhiên có thêm đứa con trai, cô đã biết cái gì là khái niệm " nhà ".
" Nhà ", chính là nơi có người sẽ ở đó chờ cô trở về, đáng giá để cô vướng bận, đáng giá để cô vì từ " Nhà " mà phấn đấu.
Cô tự dưng nhớ nhà quá.
Tô Tịch Nhược biểu tình có chút do dự.
Vũ Úc Đông thấy biểu tình của cô bắt đầu thay đổi, biết cô động lòng, lại nói thêm một câu: "Em yên tâm, nhà anh cách nhà em không xa."
Anh thuận miệng nói ra tới một khu biệt thự sang trọng cách trung tâm thành phố không xa, xác thật là khá gần khu nhà của Tô Tịch Nhược, chỉ cách bốn năm km, lái xe mười phút là tới.
Cuối cùng ý niệm về nhà đã vượt qua tất cả.
Tô Tịch Nhược cảm ơn đối phương, leo lên chiếc Bugatti Veyron đầy sang chảnh lại quen thuộc kia.
Vũ Úc Đông khởi động xe, chở người trong lòng về nhà.
Biệt thự là Vũ Úc Đông mới vừa mua cách đây hai ngày, vì thuận tiện theo đuổi người trong lòng, gần quan được ban lộc, nên anh quyết định dọn đến ở gần khu nhà cô.
Tô Tịch Nhược quay cả ngày, buổi tối cũng quay, thật sự là rất mệt mỏi, lúc đầu còn nói nói mấy câu với Vũ Úc Đông, sau đó đã ngủ thiếp đi rồi.
Cô dựa đầu vào ghế, dưới sự xóc nảy của đường cái, chậm rãi dựa vào trên vai Vũ Úc Đông.
Trong lúc đợi đèn xanh, Vũ Úc Đông giúp cô kéo ghế ra sau, xoay người ra ghế sau lấy tấm thảm lông đắp lên người cô, làm cô có thể nằm thoải ấm áp.
Chắc là cô thật sự rất mệt, động tác hạ ghế rất mạnh mà cô cũng không có tỉnh, chỉ là nhẹ nhàng than nhẹ một tiếng, âm thanh có chút mơ hồ.
Lúc ngủ, lông mi cong vút nằm dưới mí mắt, môi đỏ hơi hơi cong, làn da ở trong đêm đen, cũng trắng sáng lên.
Đáng yêu hơn nhiều so với lúc thức, thiếu một chút quyến rũ so với lúc mở mắt.
Hầu kết của Vũ Úc Đông giật giật, có chút động lòng.
Đèn xanh bật lên, xe phía sau ấn kèn hối thúc, Vũ Úc Đông giật mình, không dám nhìn tiếp, sợ trong lòng sinh ra một ít ý nghĩ không nên có, ngồi thẳng người chuyên tâm lái xe.
Bốn giờ sáng, xe chạy đến trước cửa khu chung cư cũ của Tô Tịch Nhược.
Tô Tịch Nhược vẫn còn ngủ say, gương mặt đỏ ửng.
Vũ Úc Đông không biết làm như thế nào, trong đầu nhớ tới một câu.
Nếu một người phụ nữ đề phòng một người đàn ông, thì lúc ở chung một chỗ, cho dù cô ta có mệt đến cách mấy cũng sẽ không ngủ trước mắt người đàn ông đó.
Nhưng Tô Tịch Nhược lại ngủ ở trước mặt anh, còn ngủ rất say.
Điều này chứng minh, em ấy rất tín nhiệm anh.
Đổi thành người khác, không nhất định Tô Tịch Nhược sẽ làm như vậy.
Vũ Úc Đông rất biết cách xây dựng lòng tự tin của bản thân.
Bên trong xe, âm thanh động cơ từ từ nhỏ dần và đã biến mất, bóng đêm yên lặng dịu dàng, bên trong xe yên lặng lại tối tăm, chỉ có ngọn đèn đường mơ hồ chiếu một chút ánh sáng mỏng manh vào xe.
Xe là một không gian bịt kín nhỏ hẹp.
Dưới hoàn cảnh như vậy, rất dễ dàng làm người suy nghĩ nhiều.
Vũ Úc Đông không tự giác mà ngừng thở, sợ đánh thức cô.
Ngực cô lúc lên lúc xuống, hô hấp dài đều, môi hơi hơi cong, dường như quyến rũ người đến hái.
Vũ Úc Đông nhìn không chớp mắt đôi môi đỏ của cô, như bị mê hoặc, hơi hơi cúi người.
Đầu của người đàn ông càng ngày càng cúi thấp, càng ngày càng tới gần gương mặt của người con gái, thậm chí anh còn ngừng hô hấp, sợ tiếng hít thở làm ồn đến cô.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hình như anh có thể ngửi được hơi thở thơm tho trên người cô.
Nhưng, không biết có phải sức nam tính của anh quá có cảm giác tồn tại, lúc anh dựa vào khá gần thì lông mi Tô Tịch Nhược bỗng nhiên run nhè nhẹ.
Vũ Úc Đông hoảng hồn, nâng người lên, nhưng anh còn chưa có hoàn toàn ngồi thẳng, vẫn giữ tư thế cúi người áp sát, không may là Tô Tịch Nhược đã mở mắt.
Cô mới vừa tỉnh, ánh mắt có chút mê mang.
Vũ Úc Đông bình tĩnh di chuyển bàn tay đến bên hông của cô.
Tô Tịch Nhược nhìn thấy khớp xương ngón tay tuyệt đẹp của đàn ông lướt qua trước mắt mình.
Giọng Vũ Úc Đông có chút khàn khàn, nói: "Anh giúp tháo gỡ đai an toàn."
Không biết có phải cố ý hay không, lúc Vũ Úc Đông rút ngón tay về, hình như có hơi hơi cọ qua môi Tô Tịch Nhược.
Tô Tịch Nhược kinh ngạc, lập tức ngồi thẳng người lên.
Vũ Úc Đông sắc mặt không thay đổi, nói: "Xin lỗi, không cẩn thận đụng phải."
Dù tim anh gần nhảy ra cổ họng, anh cũng bình tĩnh nói ra những lời này, dây thanh quản không hề run rẩy.
Tô Tịch Nhược có hơi hoài nghi nhìn anh, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Anh quan sát quan cảnh bên ngoài xe, phát hiện đã về đến nhà, mà cô còn o o ngủ suốt một đường, cậu của bạn Tô Hoàn đang ngồi bên cạnh cô vẫn luôn vất vả lái xe.
Trong lòng cô vô cùng áy náy, cúi đầu nói: "Cảm ơn anh! À... Vừa rồi... Em..."
Cô muốn nói vừa rồi không phải cô cố ý ngủ, nhưng lời nói ở đầu lưỡi dạo qua một vòng, lại cảm giác ngượng ngùng nói ra.
Cuối cùng cô chỉ là nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
"Em không cần khách sáo với anh như vậy."
Giọng Vũ Úc Đông trầm thấp dịu dàng: "Anh rất vui khi bản thân có thể giúp được em."
Tô Tịch Nhược mở cửa xe, lại lần nữa nói lời cảm ơn, sau đó nhìn Vũ Úc Đông muốn nói lại thôi.
Thẳng thắn mà nói... Tuy rằng cô chưa từng nói qua chuyện yêu đương, có hơi chậm chạp trong tình cảm, nhưng cũng không phải thật sự khờ. Chậm chạp đến nổi một chút cảm giác đều nhìn không ra tới, Vũ Úc Đông có cảm tình đặc biệt với cô.
Nhưng cô không xác định, cũng không tùy tiện nói cái gì.
Người đàn ông cao lớn đẹp trai ngồi ở bên trong xe, nhìn Tô Tịch Nhược đang ngẩn người, dịu dàng hỏi: "Còn có chuyện gì nữa sao, có cần yêu cầu anh đưa em lên nhà không?"
Vũ Úc Đông tỏ vẻ bản thân thật nguyện ý, anh thật sự rất mong chờ Tô Tịch Nhược gật đầu đồng ý cho phép anh dìu cô lên lầu, thậm chí là ở lại.
Nhưng, khụ khụ, quá nhanh, chuyện này hiện tại không được, đàn ông không thể hấp tấp, dễ hỏng việc.
Nếu anh dám nói ra, chắc chắn Tô Tịch Nhược sẽ cho anh vào danh sách đen, cự tuyện lui tới.
Tô Tịch Nhược lập tức lắc đầu: "Không có gì, Vũ tiên sinh, em lên trước đây."
"Không phải nói gọi anh là Úc Đông sao?"
Vũ Úc Đông vẫn cười dịu dàng, dưới màn đêm này lại trở thành một màu sắc ấm áp.
Tô Tịch Nhược ngẩn ra, cảm thấy nụ cười trên mặt Vũ Úc Đông rất mê người.
Đều nói đàn ông thành thục rất có sức quyến rũ, Vũ Úc Đông rơi vào độ tuổi có sức quyến rũ nhất.
Chi dù Tô Tịch Nhược cảm thấy lòng cô yên lặng như mặt nước, cũng không thể chống lại nụ cười quyến rũ chết người từ một người đàn ông thành thục như Vũ Úc Đông.
Đặc biệt là... Giá trị sắc đẹp của Vũ Úc Đông xem như đứng đầu trong toàn bộ giới giải trí.
Những gì xinh đẹp, luôn rất dễ dàng khiến cho người khác có cảm tình.
Tô Tịch Nhược nhìn ngây người vài giây, cho đến gió lạnh thổi qua, cô mới thanh tỉnh lại, không dám nhìn người ta thêm nữa, lại nói lời cảm ơn, sau đó đi một nước như có ma quỷ đang rượt đuổi theo phía sau cô.
Lúc leo cầu thang, cô cảm thấy tim đập có chút nhanh, không biết là do đi quá nhanh hay là bởi vì di chứng sau khi nói chuyện phiếm với Vũ Úc Đông.
Nói nữa, Vũ Úc Đông... Rốt cuộc anh ta có ý với cô hay không?
Cô cũng không chắc.
Vậy cô nên dùng thái độ gì với anh ta đây?
Vấn đề này vẫn chưa giải quyết cho đến khi cô lấy chìa khóa mở cửa.
Nhưng sau khi mở cửa, vấn đề này lại lập tức biến mất khỏi đầu cô.
Bởi vì cô nhìn thấy Tô Hoàn đứng ở phòng khách, tính trẻ con xoa chùi đôi mắt, dùng giọng trẻ con có chút khàn khàn hỏi cô: "Mẹ, mẹ đã về rồi?"
Con trai thiên sứ đáng yêu!
Cậu con trai xinh đẹp ngoan ngoãn nhất trên đời của cô!
Nhìn thấy Tô Hoàn, cô lập tức quăng Vũ Úc Đông ra sau đầu.
Cô đi qua ôm Tô Hoàn: "Sao con lại đứng ở chỗ này, không phải đã kêu con đi ngủ sớm hay sao?"
"Bị đánh thức." Giọng Tô Hoàn vẫn còn buồn ngủ.
Thật ra không có mẹ ở nhà, không biết sao một mình bé ngủ không được, bé mơ hồ nghe thấy âm thanh giày cao gót, sau đó bé đi ra ngoài cửa xem thử xem có phải mẹ trở về hay không?!
Sau đó bé thật sự thấy mẹ nha.
Tô Hoàn nửa đêm tỉnh lại có chút mê mang, không sửa sang lại tóc, trên đỉnh đầu có mấy cọng tóc bị gối đầu đè ép xửng lên, trông ngốc ngếch đáng yêu.
Tô Tịch Nhược ôm Tô Hoàn, lại hôn vài cái, dỗ Tô Hoàn trở về giường ngủ.
Sau khi cô rửa mặt thì nằm vùi người ở trên giường, ngay từ đầu còn muốn tự hỏi chuyện về Vũ Úc Đông, đáng tiếc quá mệt mỏi, chưa tới một phút đã ngủ rồi.
***
10 giờ sáng, Vũ Úc Đông bị tiếng chuông di động đánh thức.
Anh có tật xấu khi rời giường, lạnh như băng trả lời đầu bên kia: "Mày tốt nhất là có chuyện quan trọng."
"Cậu còn chưa có rời giường nữa sao?" Sầm Tân có chút không dám tin tưởng bản thân vừa nghe đợc giọng còn ngáy ngủ của Vũ Úc Đông.
"Ngày hôm qua cậu thức suốt đêm tăng ca sao, nếu không sao một người nghiện công việc như cậu giờ này còn chưa tới công ty đi làm?"
Vũ Úc Đông nhàn nhạt nói: "Tao không phải dân nghiện công việc, có việc nói thẳng, tao cho mày một phút đồng hồ."
Sầm Tân thở dài: "Tại tâm trạng của tao hiện tại có chút buồn bực, nên muốn tìm mày ra ngoài ăn chung một bữa cơm, tán gẫu một chút..."
"Chiều nay tao không ở trong thành phố, có việc ra ngoại thành rồi."
"Mở họp?"
"Không phải."
"Vậy mày đi làm cái gì?"
"Đến đoàn phim, có một số việc cần làm."
Sầm Tân càng tò mò: "Đoàn phim gì mà có thể được tổng giám đốc Vũ để mắt đến?"
"Không phải vì đoàn phim."
Vũ Úc Đông không thể giải thích rõ ràng: "Nhưng hôm nay chắc chắn là tao không có thời gian ăn cơm uống rượu với mày, cúp máy đây."
Sầm Tân như ngửi được hơi thở " có chuyện gì đó giấu mình ", lập tức hỏi tiếp: "Ê, từ từ, đừng cúp vội, mày đi đoàn phim nào vậy, vừa lúc nữ ca sĩ mà tao ngủ hôm trước, hình như hôm nay cũng phải đi đến một đoàn phim, khu phim trường nào ở ngoại thành vậy?"
"Phía nam." Vũ Úc Đông báo vị trí cho đồng bọn.
Sầm Tân lập tức nói: "Thật tình cờ nha, đoàn phim của cô nàng ca sĩ kia cũng ở đó, tao đi qua nhà mày nha, chúng ta cùng đến kia uống rượu ăn cơm đi."
"Không..."
Vũ Úc Đông đang muốn cự tuyệt Sầm Tân, nhưng nghĩ lại, Sầm Tân còn có chúc tác dụng.
Anh nhàn nhạt mà nói: "Mày muốn đi, cũng có thể, nhưng mày phải phối hợp diễn một vở kịch với tao."
"Diễn cái gì?"
Đậu mé, đây không còn là " có chuyện gì đó giấu mình " nữa, mà sang một tầm cao mới.
Cái thằng Vũ Úc Đông, tổng giám đốc mặt lạnh như băng đó lại muốn anh diễn kịch chung với nó?
Hơi thở hóng chuyện quá mạnh mẽ.
Đại khái cũng chỉ có tình yêu mới có thể làm tổng giám đốc bá đạo khác thường như thế.
Sầm Tân rất tích cực đối với những chuyện như vậy, anh lập tức đồng ý: "Không thành vấn đề, mày cứ yên tâm, kỹ thuật diễn của tao rất tốt, nếu không phải kế thừa gia nghiệp, tao nhất định có thể giành danh hiệu ảnh đế ở giới giải trí."
Vũ Úc Đông: "... "
Bỗng nhiên có cảm giác không đáng tin cậy.
Nhưng cũng không có ai thích hợp hơn so với Sầm Tân.
Anh lảm nhảm dặn dò Sầm Tân, hai người đã hẹn tốt sẽ có một bữa tiệc cơm no rượu say.
Ờ, đúng vậy, chính là loại tiệc dẫn bạn gái theo cùng.
Tác giả có chuyện nói:
Vũ Úc Đông: Mình một ngày tiến một bước, khoảng cách không còn xa nữa, muah hahahahahah....
Tác giả: Con trai của anh chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường rước vợ về nhà, là bức tường không gì có thể bắn thủng, khỏi cần cảm ơn vì lời nhắc nhở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.