Chương trước
Chương sau
"Ngủ ngon."

Cửa phòng ngủ đóng sầm lại, Triệu Diệc Tinh rút tay khỏi chăn, sờ lên tóc.

Uhm...Hơi nóng.

Vì thế, liền chỉnh điều hòa xuống hai độ, rồi đặt tay lên đỉnh đầu chỗ lúc nãy Hứa Nhất Nặc vừa đặt. Sau hai phút, vẫn còn hơi nóng, Triệu Diệc Tinh bắt đầu phàn nàn về công suất làm mát của điều hòa, thậm chí còn cân nhắc xem ngày mai có nên đề nghị mua cái mới hay không.

Tuy nhiên, anh có thể sẽ bị khuyên rằng "bị cảm nên giữ ấm" và "trẻ em không thể bị cảm lạnh". Triệu Diệc Tinh nhớ lại hình ảnh của chính mình mà bật cười, anh nhảy xuống giường bước đến cửa bằng chân trần, nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ.

Hứa Nhất Nặc sinh hoạt theo thói quen tuyển thủ lướt ván thông thường, sau khi vất vả dỗ được đứa trẻ ngủ, cô bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian riêng tư của mình. Với một bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu, cô ngồi trên ghế sofa với âm thanh rôm rả của TV, nhưng cô dường như chỉ tập trung vào máy tính trên đùi với chiếc kính chống ánh sáng xanh.

Chậc chậc chậc, cả ngày hưởng thụ cảm giác bắt nạt cậu như một đứa trẻ, chẳng khác gì học sinh cấp ba.

Triệu Diệc Tinh bất giác nhếch khóe môi, đã lâu không thấy cảnh tượng quen thuộc và chân thực như vậy, xem một hồi, dường như cảm giác mệt mỏi trên người cũng dịu đi.

Y như đúc cảnh tượng hôm đó, nhưng lần trước Triệu Nghi Tinh lại không hề hoang mang hoảng sợ mà thất thố, ngược lại là có chút hưng phấn, anh bình tĩnh thu dọn hành lý, ngoại trừ cái vali có chút khó kéo vì nó cao gần bằng anh thì cả người giống như đang đi du ngoạn vậy, rất thư giãn.

Mìn dù rất nguy hiểm, nhưng khi tìm thấy được vị trí chính xác của quả mìn, thì thế giới sẽ được bình yên.

Triệu Diệc Tinh đã cố hết sức dùng thời gian ghi chép một ngày trong phòng huấn luyện để hoàn thành việc giảng dạy nội dung của ba ngày. Khi rời khỏi nhóm chương trình Girls Over Flowers, người mệt đến mức nói không ra hơi, nhưng khi lên xe và nghe được thông tin thời tiết mà Trần Lạc thuận miệng nói nên đã cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Hai ngày nữa gió to, nhiệt độ hạ thấp, mưa lớn. Chú ý đóng của sổ cẩn thận." Trần Lạc vươn đầu, "Anh có chuyện gì à, có muốn em qua không?"

Triệu Diệc Tinh vươn tay đẩy người đó ra: "Lăn, để tôi an tĩnh luyện tập trước khi vào nhóm."

Xác nhận lịch trình trống, trước khi xuống xe, Triệu Diệc Tinh nhắc lại có việc thì liên lạc vớin anh qua điện thoại, từ chối nhận các hoạt động mới dù trực tuyến hay ngoại tuyến. Lần này "Cẩm Thư Hành" là một tài nguyên quan trọng, hãy để anh tập trung chuẩn bị.

Trần Lạc gõ gõ vài cái vào sổ ghi chú trên điện thoại, đột nhiên giương mắt trêu chọc: "Sao anh phải nghiêm túc và quan trọng hoá như vậy, nếu không biết anh là một cẩu độc thân thì em đã nghĩ anh muốn đi hưởng tuần trăng mật rồi "

Triệu Diệc Tinh: "... Cút."

Trần Lạc: "Tới nhà anh rồi, đây là xe của em."

Triệu Diệc Tinh: "..."

Vì thế, Triệu Diệc Tinh lạnh lùng đeo kính râm xuống xe, không quay đầu nhìn lại. Chuyện con cẩu của Trần Lạc sau này sẽ tính sổ, ít nhất trong khoảng thời gian này người đại diện sẽ không làm phiền nữa, có đủ thời gian và cơ hội để anh xác minh xem mình nghĩ gì.

Triệu Diệc Tinh chỉ ngủ có ba tiếng trong hai ngày ghi hình liên tục, sau khi về nhà cũng không định ngủ bù mà tiếp tục nghiên cứu kịch bản cả đêm, bật hết đèn trong nhà, kiệt lực duy trì sự thanh tĩnh để tập trung làm việc cho tốt nhất.

Làm việc hết tốc lực trong nhiều ngày, cộng thêm việc trao đổi với biên kịch về các nhân trong kịch bản suốt khoảng thời gian đó, khiến mí mắt của Triệu Diệc Tinh cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng của thời gian tăng ca điên cuồng mà ngủ thiếp đi.

Sau đó, một tiếng sấm sét làm Triệu Diệc Tinh tỉnh dậy, trong bóng tối hỗn loạn anh mở mắt theo thói quen, tầm nhìn mờ mờ của anh đổ vào hình ảnh phản chiếu mờ trên cửa sổ kính trong suốt từ trần xuống sàn nhà.

Một tiếng sét và tia chớp xẹt qua, và đánh xuyên qua lõi kính cửa sổ động đến tận xương tận tuỷ, làm Zhao Yixing hoàn toàn tỉnh táo.

Bóng dáng nhỏ bé được phản chiếu từ cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn theo cử động của anh mà ngồi dậy khỏi ghế sô pha, Triệu Diệc Tinh chậm rãi nói: "Tôi thật mẹ nó là một thiên tài."

Có thể, ngay cả giọng nói cũng đã trở lại, mẹ tôi không cần phải lo lắng cho sự thất thường về đường dây thanh âm của mình nữa.

Ngoại trừ sự suy yếu mà bệnh hiểm nghèo mang lại thì toàn bộ điều này thực sự rất đẹp. Bước đầu tiên đã đạt được thành công viên mãnh, Triệu Diệc Tinh đang sắp xếp và thực hiện bước thứ hai cho thành công.

Hứa Nhất Nặc không để ý đến ánh mắt dịu dàng đó, cô đang tập trung đối phó với những vấn đề nan giải trong cuộc sống khiến "tài chính kỳ tài, học phách ngự tỷ" gặp khó khăn.

"Nhất Nhất, trong tay cậu còn lại bao nhiêu phiếu, tôi đã bầu xong rồi." Trong tai nghe truyền đến âm thanh sôi sục tinh thần chiến đấu của Lâm Song Song.

Nguồn năng lượng dồi dào đó khiến Hứa Nhất Nặc nghi ngờ liệu hôm nay Lâm Song Song có thật sự làm việc với cường độ cao hay không.

"Thực xin lỗi, tôi vừa mới đi tắm, quá trình casting diễn ra tương đối chậm." Hứa Nhất Nặc đã quen thuộc động tác tắm rửa, cô cố gắng không để đối phương nhận ra sự khác lạ.



Lâm Song Song không chút nghi ngờ: "Từ từ bỏ phiếu là được, Tiểu Lan cũng đã mua rất nhiều số rồi. Sau khi bầu cử, hãy nói tôi biết, tôi sẽ đưa cho cậu.

Hứa Nhất Nặc: "...... Đưa nó cho mấy em gái hâm mộ khác trong nhóm trước đã."

Lâm Song Song: "Cũng được!"

Kể từ khi tỉnh dậy trong thân xác của nguyên chủ, ngoài việc tiếp tục công việc kinh doanh tận tâm tuyến đầu"A South Pole Star", cô rất ít tham gia các hoạt động khác của người hâm mộ, và cũng không có nhiều sôi nổi trong nhóm. Tất cả đều nằm dưới sự nhắc nhở vô thức của Lâm Song Song, chỉ là Hứa Nhất Nặc cảm thấy rằng mình phải làm một cái gì đó để duy trì hình tượng.

Sau khi dỗ trẻ ngủ, cô nhàn rỗi chán nản vào nhóm chào hỏi thì bỗng nhiên các fan nhí của "A South Pole Star" bùng nổ.

- - Báo cáo!! Chênh lệch 60.000 lượt bình chọn.

——Kiểm tra lần nữ arồi báo lại.

——Nam tỷ tỷ đã bỏ phiếu rất nhiều!

——Nói nhảm, hẳn là phải hơn nhiều người, Nam đại tỷ đến giờ vẫn còn bỏ phiếu đúng chứ?

——Đúng nha, đúng nha, con số còn tăng nữa??

Hứa Nhất Nặc:????

Tình hình thế nào? Hứa Nhất Nặc không hiểu tại sao phải bí mật quan sát các nhóm khác một lúc rồi mới nói rõ tình hình.

Hóa ra cuộc bình chọn showbiz giữa năm đã chính thức được mở trên Weibo hôm nay, Triệu Diệc Tinh được đã đề cử cho giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và đắt giá nhất.

Thời điểm này trong quá khứ, "A South Pole Star" với tư cách một fan hâm mộ lớn, chắc chắn sẽ lao thẳng về phía trước.

Hứa Nhất Nặc đăng nhập vào trang web, định bỏ hai phiếu bầu như một phép lịch sự, trước khi việc bỏ phiếu hoàn tất, điện thoại của Lâm Song Song sẽ nhắc cô rằng đi ngủ không phải chuyện đơn giản.

Theo trí nhớ của cơ thể nguyên chủ, Hứa Nhất Nặc nhập mật khẩu tài khoản của các kênh bình chọn lớn trước đó lưu trong thư mục chính ban đầu, thật muốn khóc không ra nước mắt.

Thân mến, bạn là nhà buôn người sao?

Hậu viên cùng với chủ cũ câu lạc bộ ủng hộ Triệu Diệc Tinh, đã đăng trên Weibo, đây là giải thưởng bình chọn quan trọng và có thẩm quyền nhất trước khi Idol gia nhập nhóm, tất cả các nhà tuyển dụng sẽ chú ý đến lượng truy cập và ghi nhận những lời chúc, hiểu không?

Tôi hiểu bạn đang mở được một quả dưa hấu lớn!

Hứa Nhất Nặc trong lòng điên cuồng than thở: Là bởi vì chính chủ ưu tú nên mấy người mới thích, không phải là vì mấy người bình chọn chính chủ xuất sắc. Nam chính dựa vào khả năng làm việc và sức hút cá nhân, nếu dựa vào người hâm mộ để đạt đến đỉnh cao của cuộc đời, anh ta đã trăm lần thất bại.

Và lần duy nhất nhân vật nam chính gặp khủng hoảng trong nguyên tác là vì bản thân. Tình yêu đích, mãnh liệt lại bị xui xẻo bị fan lăn ra cầu thang.

Tuy nhiên, Lâm Song Song, người ở đầu dây bên kia vẫn phải trả lời: "À, vâng, vâng, tôi đang nghe đây. Đúng, đúng, để anh trai ngủ làm sao mà em buồn ngủ được. Mặt trăng không ngủ em sẽ không ngủ, anh là anh trai của tiểu bảo bối! "

Lâm Song Song: "Đừng đi ngủ nếu tối nay bạn không đạt được 100.000 phiếu bầu! Hãy cho người hâm mộ của Lục Dương biết cái gì gọi là kỵ mặt, cái gì gọi là người con tuyệt trần, và cái gì là một người cha thực thụ."

Hứa Nhất Nặc lặp lại một cách vô cảm..

Lâm Song Song: "Tiểu Lan lại gửi bí mật tài khoản cho tôi. Trước tiên tôi sẽ đưa cho cậu năm trăm, đủ không?"

Hứa Nhất Nặc:"......"

Muốn khóc không ra nước mắt, cô nhận lấy tập tài liệu, liếc nhìn thời gian hiển thị ở góc dưới bên phải máy tính, không khỏi hét lên những lời đã chôn chặt trong lòng cả đêm.

"Mẹ anh Triệu Diệc Tinh ah ah ah ah!"

Triệu Diệc Tinh, người đang ngoan ngoãn ngắm nhìn phong cảnh sau cánh cửa:?????

Cơ thể vốn đã yếu ớt bỗng nhiên đau nhức ở đầu gối vào lúc này, xét về biểu cảm nhân vật quá xuất sắc, Hứa Nhất Nặc hiển nhiên không phải là fan khóc vì thương thần tượng.



Anh ta đang làm cái quái gì thế này?

Tiếng đập đầu đập cửa vang lên cuối cùng cũng khiến Hứa Nhất Nặc chú ý tới động tĩnh trong phòng khách, cô ngẩng đầu nhanh chóng đặt máy tính xuống rồi chạy tới.

"Xin lỗi Chiêu Chiêu, làm phiền đến em sao?" Hứa Nhất Nặc đẩy cửa vào, nhìn thấy Chiêu Chiêu đang ôm đầu nhìn cô đầy đau khổ, trong lòng lại nói nam chính vài câu, "Là do chị di chuyển ồn ào, làm em khó chịu sao?"

Hứa Nhất Nặc lo lắng sờ trán, sau đó nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu kiểm tra lên xuống, hiện tại Triệu Nghi Ninh đã cảm thấy thoải mái hơn, nhưng lời nói vẫn lộ ra: "Không có gì, chỉ là em không ngủ được."

"Không ngủ được cũng phải ngủ, đang ốm thì phải ngủ nhiều hơn để nhanh khỏi".

"Nhất Nặc không ngủ sao?"

"Chiêu Chiêu ngủ trước đi, chị còn có chuyện quan trọng."

"Hả? Có chuyện gì." Muộn như vậy vẫn còn làm việc?

Hứa Nhất Nặc nhớ đến mục tiêu cao cả 100.000 của chị em trong nhóm, thở dài: "Đường còn dài".

Triệu Diệc Tinh: "???"

***********

Đây là lần đầu tiên được tham gia bình chọn tập thể đầy nhiệt tình và gay cấn của giới hâm mộ, lần đầu tiên cô cảm thấy mệt mỏi với việc kinh doanh bảo lãnh phát hành.

Không dễ để trở thành một fan chân chính, mỗi người trong số họ đều có đủ loại kỹ năng.

Ngày hôm sau, đang lếch thếch ra khỏi phòng với mái tóc bù xù, nhìn thấy một hình dáng nhỏ bé ở phòng khách, đang đưa tay lấy ly nước nóng.

"Haizz Haizz, chị đến, chị đến." Hứa Nhất Nặc tỉnh táo và chạy nhanh qua.

Triệu Diệc Tịn đã chuẩn bị sẵn thuốc trước, cầm ly nước nói: "Em uống rồi."

"Em phải uống một lần một gói." Hứa Nhất Nặc liếc nhìn cậu bé nhỏ nhắn sạch sẽ, tươi tắn, trắng trẻo, mềm mại dễ thương, đưa tay xoa xoa cái đầu đầy tóc của cậu ta, "Chiêu Chiêu dậy sớm như vậy, sao em lại không đánh thức chị? "

Triệu Diệc Tinh nhẹ giọng nói, "Tối hôm qua Nhất Nặc làm việc quá sức, em không muốn quấy rầy giấc ngủ của chị."

Chết tiệt, ai dám không phải sao, tối hôm qua cô đã kiệt sức rồi.

So với lần trước khó tiếp xúc, kiêu ngạo và thỉnh thoảng bị đánh, Hứa Nhất Nặc cảm thấy cậu ngoan ngoãn và viết quan tâm hơn rất nhiều, liền bật khóc: "Chiêu Chiêu ngoan, chị làm bữa sáng cho em."

"Em muốn ăn bánh bao nhân đậu."

"Có liền."

"Sữa."

"Chắc chắn."

"Em muốn ăn cay."

"Không được!" Hứa Ngôn Tâm lập tức quay đầu bác bỏ, cảnh giác liếc một vòng quang tủ, "Hết ốm mới ăn được, trẻ con lấy trộm sẽ không thể cao, sợ không? "

"Sợ..." Sợ cái rắm.

"Sợ là tốt rồi, ngồi ăn sáng đi, lát nữa cho em xem phim hoạt hình."

Muốn bắt nạt bằng cách chèn ép chiều cao của anh, Triệu Diệc Tinh ngồi trên ghế đung đưa hai chân ôm bình sữa lắc lư, anh nhìn lại bóng dáng trong bếp và mỉm cười.

Chờ anh thay đổi trở lại, sẽ tính sổ hết với cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.