Chương trước
Chương sau
Ban ngày, Triệu Diệc Tinh vừa bước vào vào phòng khách đã bị Trần Lạc thúc giục mở túi ra xem quà tặng là gì, anh cũng rất tò mò về việc các fan sẽ tặng cho anh chiếc tạ của hãng nào.

Triệu Diệc Tinh: "... Anh ra ngoài trước đi. "

Trần Lạc: "Thế anh đi đâu bây giờ? Anh đặt mỗi 1 phòng cho hai anh em mình. "

Triệu Diệc Tinh: "Vậy anh vào nhà vệ sinh để tắm trước đi. "

Trần Lạc: "....Bây giờ tắm không phải quá kì cục hay sao? Chúng ta chuẩn bị phải đến địa điểm quay rồi. "

Triệu Diệc Tinh không tình nguyện mở túi quà ra, lần đầu tiên nhận được quà từ Hứa Nhất Nặc, anh chỉ muốn xem một mình nhưng hết lần này tới lần khác Trần Lạc lại muốn ở đây xem, anh cảm thấy khó chịu.

Bên trong là một cái hộp màu tím nhạt tinh xảo, nặng trịch, Triệu Diệc Tinh đánh vào cánh tay đang duỗi ra của Trần Lạc, cẩn thận lấy hộp quà ra đặt lên bàn.

Mở gói quà và nhấc nắp hộp lên.

Trần Lạc: "??? "

Triệu Diệc Tinh: "......"

Một bộ đồ chơi Ultraman Hứa Nhất Nặc tặng cho "Thẩm Tư Chiêu", từng cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo, thói quen này thật đúng là không thay đổi được, Triệu Diệc Tinh nhịn không được nở nụ cười.

"Cái gì vậy? Sao tạ lại trông như thế này? "Trần Lạc chỉ vào cái hộp màu xanh biếc bên trong, "Có phải cầm nhầm không?"

Triệu Diệc Tinh lườm anh ta một cái: "Em thấy anh còn giống cái tạ hơn, quà tặng còn chưa mở ra hết anh ồn ào cái gì."

Trần Lạc vô duyên vô cớ bị mắng có chút ủy khuất, đây cũng không phải là lần đầu tiên anh ta giúp Triệu Diệc Tinh mở quà của fan, chưa lần nào anh bị mắng như hôm nay.

Mở đến hộp cuối cùng, Triệu Diệc Tinh rốt cục nhìn thấy thứ trong hộp———— nhét một đống thiệp, một mặt là ảnh chụp của anh khi xuất hiện trước công chúng trong khoảng thời gian này, mặt còn lại là chữ viết tay. Chữ Hứa Nhất Nặc anh có thể nhận ra, phần còn lại có lẽ là do những fan khác cùng cô viết.

"Ảnh chụp quả thật không tồi." Trần Lạc vừa nhìn không phải là tạ, thở phào nhẹ nhõm, tiện tay cầm lấy mấy tấm thiệp lật xem, "Đều là một người?"



Triệu Diệc Tinh lật mấy tấm: "Phía sau đều có ID, chắc là các fan để lại lời chúc rồi một người đại diện viết lên thiệp."

Trần Lạc: "Mấy cái thiệp này đều là cô fan kia của cậu viết? Bức ảnh cũng được chụp bởi cô ấy, phải không? Vì lầm trước cô ấy giúp cậu tìm bằng chứng để làm sáng tỏ vụ việc nên lần này anh nể mặt không ngăn cản cô ấy. "

Triệu Diệc Tinh mặt không chút thay đổi, rút mấy tấm thiệp trên tay Trần Lạc về, rồi lấy tay lau sạch sẽ, nhẹ nhàng bỏ vào trong hộp: "Đi, bắt đầu khai máy rồi. "

Anh suy nghĩ một chút, đại khái biết những túi quà này là ai đã chuẩn bị. Một công việc vừa dong dài vừa hao tổn sức lực như vậy dường như rất phù hợp với tính cách của Hứa Nhất Nặc.

Mở quà cùng Trần Lạc đã khiến anh rất khó chịu nên lúc chụp mấy tấ, ảnh lưu niệm anh không để anh ta quấy rầy mình nữa. Vì thế buổi tối tụ tập, Triệu Diệc Tinh không đi ăn cùng mọi người, anh nói với đoàn làm phim muốn trở về xem kịch bản, chuẩn bị phân cảnh ngày hôm sau. Anh về phòng tắm rửa thoải mái rồi thay bộ quần áo gia đình Gấu nhỏ, mới tĩnh tâm nhìn kỹ từng tấm thiệp.

Trước kia anh không có cảm giác nghi thức như vậy, thật sự đã bị Hứa Nhất Nặc làm ảnh hưởng.

Một hộp quà nặng trịch, những tấm thiệp in đủ loại phong thái và góc độ khác nhau, trong lòng Triệu Diệc Tinh quả thật có chút cảm động. Những thần tượng hàng đầu giới giải trí, cho dù đạt được nhiều giải thưởng hay thành tích cao, chung quy cũng không thể tách rời khỏi fan.

Triệu Diệc Tinh vẫn luôn thờ ơ với số lượng fan hâm mộ, đặc biệt là trong khoảng thời gian ở nhà Hứa Nhất Nặc, nghe cô nhỏ giọng so sánh, anh rất muốn giải thích rằng anh không dựa vào người hâm mộ để có được thành tích như hiện tại. Nhưng nhìn thấy những lời chân thành này, Triệu Diệc Tinh cảm thấy nếu có thể trở thành ánh sáng, mang đến cho fan một chút năng lượng và hi vọng, để cho bọn họ trở thành người tốt hơn, thì có cái gì không được.

Xem xong một vòng, điều khó chịu duy nhất của Triệu Diệc Tinh chính là, nhiều id fan như vậy nhưng không có "Ngôi sao Nam Cực", càng không có "Hứa Nhất Nặc"!

Triệu Diệc Tinh: "........."

Cô ấy có nick nào khác không? Có phải lén lút dùng ID khác thổ lộ không? Tại sao bệnh không nhất quán này vẫn chưa tìm được thuốc chữa bệnh?!

Trong lòng anh sinh ra ủy khuất nồng đậm, Triệu Diệc Tinh bĩu môi, nghiêm túc chụp ảnh những tấm thiệp rồi đăng lên weibo đã được chứng thực của mình, Hứa Nhất Nặc nhất định có thể nhìn thấy. Trước tiên để cho cô biết thần tượng hàng đầu đối đãi với fan hâm mộ rất rốt, rồi sau đó mới tìm cô tính sổ.

Triệu Diệc Tinh trả lời mấy tin nhắn wechat, gửi weibo xong liền trực tiếp thoát ra ngoài. Đi tới bên cửa sổ nhìn bóng đêm đang bao trùm cả thành phố, anh dựa vào ghế sa lon, hắng giọng thử vài tiếng rồi gọi điện cho Hứa Nhất Nặc.

Đêm đó điện thoại di động vang lên, Hứa Nhất Nặc bị giật mình theo bản.

Vừa rồi cô còn đang đắm chìm trong niềm vui của fan ruột khi gánh mười cân thiệp tình yêu đi hàng trăm cây số, cuối cùng còn được con trai đăng kên weibo để cảm ơn. Còn được ăn tết cùng Lâm Song Song, Tiểu Lam và tất cả các chị em trong nhóm chat. Bất thình lình điện thoại di động vang lên, cực kỳ giống kiếp trước khi cô cùng bạn thân đang đi dạo Bến Thượng Hải xem cảnh đêm, đột nhiên nhận được điện thoại của lãnh đạo nên cô phải vội vàng chạy về công ty mở video hội nghị, thật khốn khiếp.

Cẩn thận xem kĩ màn hình điện thoại, trong nháy mắt cô từ địa ngục lên thiên đàng. Hứa Nhất Nặc ánh mắt sáng lên, đầu ngón tay đặt lên môi ý bảo các chị em nhỏ giọng một chút, lại chạy đến bên cửa sổ để tín hiệu tốt hơn một chút.

"Khụ, Nhất Nặc."

"Ừm, chào buổi tối." Đã lâu không nghe thấy thanh âm quen thuộc, Hứa Nhất Nặc mặt mày vui vẻ, "Đã lâu không báo bình an với chị, gần đây em đang làm gì đấy, thân thể có khỏe không? Bố mẹ vẫn còn ở nhà chứ? "

Thời gian này anh chuyên tâm chuẩn bị cho "Cẩm thư hành", phải đi gặp mặt mọi người trước khi tiến tổ quay phim, quả thật đã lâu không nói chuyện phiếm. Triệu Diệc Tinh vừa nghe cô nói câu đầu tiên chính là quan tâm tình trạng thân thể của anh, trong lòng đầu tiên là ấm áp, sau đó có chút buồn bực.

Sao "Thẩm Tư Chiêu" trong suy nghĩ của cô lại là một đứa trẻ yếu đuối như vậy?

Triệu Diệc Tinh nhanh chóng lấy lại hình tượng cho chính bản thân mình: "Sức khỏe đã tốt lên, em sắp chuẩn bị thi rồi, hôm nay đi học một ngày thật mệt mỏi. "

"Mới mấy tuổi đầu mà vất vả như vậy, ba mẹ đăng ký cho em bao nhiêu lớp?"

"Không nhiều lắm, chỉ có một cái. Chị Nhất Nặc, chị đang làm gì vậy? "

"Chị? Ồ......" Hứa Nhất Nặc do dự một lúc, tuy nói cậu nhóc cũng đu idol, nhưng krypton gold đu idol rất hiếm. Nó thực sự không phải là hình mẫu lý tưởng cho trẻ em. Cô nhìn lên bầu trời đầy sao bên ngoài, "Chị đang ngắm sao, hôm nay bầu trời thật nhiều sao, rất sáng."



Ngắm sao?

Triệu Diệc Tinh theo bản năng ngước mắt lên trời, bên này những tòa cao ốc cao tầng không nhiều lắm nhưng sao trên bầu trời cũng không sáng hơn lúc ở nhà là bao.

"Em cũng thấy được, bình thường, không phải rất sáng."

"A, đó là bởi vì bây giờ chị không có ở nhà, chúng ta không cùng nhìn thấy một bầu trời, ngôi sao chỗ chị có thể sáng hơn chỗ em."

"Em cảm thấy đèn điện trong nhà còn sáng hơn."

"............"

CMN, đứa nhỏ này mới bao lớn mà nói chuyện như trai thẳng vậy, lớn lên thể nào cũng sẽ làm cho mấy cô gái tức chết.

Triệu Diệc Tinh nghe âm thanh rất nhỏ phát ra từ đầu dây bên kia, nhịn xuống ý cười bên môi tiếp tục nói: "Nhất Nặc, chị đang đi theo anh trai đó à? "

Hứa Nhất Nặc: "......"

Hứa Nhất Nặc không nói nên lời, không phải mấy nam sinh đều thích mấy chị gái xinh đẹp, trẻ trung tràn đầy năng lượng hay sao, tại sao đứa trẻ này lại nhớ mãi không quên Triệu Diệc Tinh như vậy, hào quang nam chính thật sự làm cho cả nam nữ già trẻ đều không thể chống lại?

"Khụ khụ, cái kia, a, gần đây công việc của chị đặc biệt bận rộn, lúc em ở nhà đều nhìn thấy rồi. Ôi chao, từ sáng đến tối không có một giây nhàn rỗi, thiếu chút nữa ngay cả ba bữa cơm cũng không rảnh để ai, sau đó......" Hứa Nhất Nặc nói dối không được trơn tru cho lắm vì lương tâm cô không cho phép nói dối một đứa trẻ, cô càng nói giọng càng nhỏ đi, "Vì đang được nghỉ nrrn chị liền đến thăm anh trai kia. Có chuyện gì vậy? "

"A, thật hâm mộ, có thể đi thăm ca ca. Chị đã nói chuyện với anh trai chưa? "

"Chưa."

"???"

Giọng điệu kiên quyết này khiến Triệu Diệc Tinh nghẹn lời, rõ ràng anh đã nói chuyện với cô, mỗi chữ anh đều nhớ rõ, sao mới qua mấy giờ mà cô giống như mất trí nhớ vậy!

Triệu Diệc Tinh nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không tin, nhất định là chị lừa em. "

Hứa Nhất Nặc dùng giọng điệu dỗ dành trẻ nhỏ nói: "Thật sự, chỗ dó có rất nhiều người nên không chen vào được, chị cùng mấy người khác chỉ nhìn thoáng qua. "

Triệu Diệc Tinh: "......"

Tức giận, không được chửi bậy, anh phải làm một thần tượng ấm áp có tấm lòng bao dung.

Lúc này Lâm Song Song đã tỉnh lại sau niềm hạnh phúc khi được thần tượng đăng bài cảm ơn, quay đầu lại không tìm được người, lại xoay qua bên chỗ cửa sổ thì nhìn thấy Hứa Nhất Nặc đang đứng nói chuyện điện thoại, cô vừa nói vừa nhìn ngoài cửa sổ lộ ra nụ cười. Vì tò mò nên Lâm Song Song tiến lại gần, nháy mắt về phía Hứa Nhất Nặc, dùng khẩu hình hỏi cô: Là ai.

Hứa Nhất Nặc nói: "Chiêu Chiêu. "

Triệu Diệc Tinh: "Hả? "

Lâm Song Song vừa nghe ánh mắt đều sáng lên, trực tiếp đi đến bên cạnh Hứa Nhất Nặc, Hứa Nhất Nặc cũng thuận thế đưa điện thoại di động qua, Lâm Song Song nâng cao âm lượng nói: "Chiêu Chiêu, chị là chị Song Song đây, em còn nhớ không? "

Triệu Diệc Tinh bị thanh âm bất thình lình này làm cho hoảng sợ, sau đó nhớ đến việc mấy người bọn họ cùng nhau đến gặp mình, tự nhiên là ở cùng một phòng, liền bất động thanh sắc trả lời: "Nhớ kỹ nha, em chào chị Song Song. "



Lâm Song Song bị tiếng chị mềm mại đáng yêu này gọi đến mức lòng hóa thành vũng nước "Chiêu Chiêu thật ngoan, khi nào lại ra ngoài chơi, chị mua đồ ăn ngon cho. "

Triệu Diệc Tinh: "Em muốn làm bài tập về nhà, không thể ra ngoài chơi. Ôi chao, chị Song Song có thường đi chơi với Nhất Nặc không? "

Hứa Nhất Nặc: "......"

Lúc gọi cco đều gọi bằng tên còn lúc gọi Song Song thì một tiếng chị hai tiếng chị đầy nhu thuận đáng yêu, tiểu tử thúi này chính là xem thường cô!

Lâm Song Song vừa nghĩ đến hôm nay, cảm giác hạnh phúc lại nhen nhóm, cười đến mức ánh mắt cũng không nhìn thấy: "Đúng vậy, hôm nay chị và Nhất Nhất liền ra ngoài chơi, Chiêu Chiêu thích cái gì? Chị sẽ mua một số đặc sản nơi đây về làm quà cho em. "

Triệu Diệc Tinh: "Cảm ơn chị Song Song, không cần đâu ạ, chị Song Song cũng có thể giúp Chiêu Chiêu một việc. "

Lâm Song Song đã là một bộ dáng con nói cái gì mẹ cũng đáp ứng, Hứa Nhất Nặc cảm thấy thế giới này thật không có đạo lý, dựa vào cái gì tiểu tử này nói chuyện lúc nói chuyện với các cô lại có hai bộ mặt như vậy.

Triệu Diệc Tinh: " Chị Song Song có thể bảo Nhất Nặc đi ngủ sớm hay không, chị ấy luôn ngủ rất muộn, đối với thân thể không tốt. "

Hứa Nhất Nặc: "??? "

Cô có thường ngủ muộn không? Hoàn toàn không chú ý qua, các cô gái tuổi này thường thức đem theo thói quen, hơn nữa không phải mỗi buổi tối đứa nhỏ này đều về phòng ngủ ngủ trước sao? Làm sao có thể để ý cô ngủ lúc mấy giờ?

Hứa Nhất Nặc cảm thấy tự trách vì mình làm ảnh hưởng đến một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi ngủ.

Lâm Song Song đáp ứng ngay: "Được, chị sẽ giúp em giám sát cô ấy, nhất định sẽ để cho chị Nhất Nặc của em đi ngủ sớm. "

"Cảm ơn chị, phiền chị Song Song giúp em để ý Nhất Nặc một chút." Triệu Diệc Tinh còn muốn nói thêm cái gì đó thì cửa truyền đến thanh âm quẹt thẻ phòng nên anh chỉ có thể hạ thấp giọng nói, "Cái kia, Chiêu Chiêu còn có việc, Chiêu Chiêu cúp máy trước. "

Hứa Nhất Nặc nghi hoặc: "Có chuyện gì vậy? "

Triệu Diệc Tinh nhìn về phía người vào cửa: "Dì dọn nhà đã trở lại. "

Hứa Nhất Nặc cúp điện thoại cảm thấy mấy gia đình giàu có rất khác nhau, quét dọn nhà cửa là một người, nấu cơm một người và giặt giũ lại một người khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.