Chương trước
Chương sau
[“A xi, không thể tin nổi, người phụ nữ Hoa Hạ này lại có thể chế ngự một con mãng xà.”]

 

[“A xi, giờ thì tôi tin cô ấy là thần rồi.”]

 

[“Không phải đóng phim, cũng không phải hiệu ứng đặc biệt! Giang Vãn Vãn thực sự đã hạ gục được mãng xà!”]

 

Giang Vãn Vãn dùng một cây gậy gỗ chọc vào xác mãng xà: “Không biết cháy thế này rồi còn làm được súp rắn không nhỉ?”

 

Tô Vi Nhi đáp: “Vãn Vãn, tha cho con rắn đó đi. Nó c.h.ế.t rồi, đừng ăn nó nữa.”

 

Cô ta bị làm sao thế? Bị lừa đá vào đầu à?

 

Lúc nào cũng không quên diễn bộ mặt thật thà, nhân hậu sao?

 

Giải thưởng "Thánh mẫu của năm" chắc chắn phải trao cho cô ta rồi.

 

Nhân hậu phải không? Được thôi, để khán giả thấy rõ nhân hậu của cô là như thế nào!

 

Giang Vãn Vãn rút dây lưng từ phía sau, ném thẳng về phía Tô Vi Nhi: “Có rắn kìa!”

 

Tô Vi Nhi vội vàng nhặt một tảng đá lên, đập mạnh xuống đất.

 

Cô ta đập tới hai lần, đến khi sợi dây lưng đen bị chặt thành hai đoạn.

 

Tô Vi Nhi: “!?”

 

“Vãn Vãn, cô lừa tôi?”

 

“Tha cho rắn một con đường sống nhé. Nhớ đấy, lần sau gặp rắn con thì không được đập như vậy đâu.”

 

[“Ha ha ha ha trà xanh đại bại.”]

 



[“Bộ dạng điên cuồng lúc nãy của Tô trà thật khiến tôi c.h.ế.t cười.”]

 

[“Tha rắn? Tôi còn phải tha lưỡi nữa cơ!”]

 

[“Tô trà đối xử với rắn con thật chẳng nhân từ chút nào nhỉ.”]

 

[“Cười đau ruột, mọi người mau xem Kỷ Cẩu kìa.”]

 

Lúc này khán giả mới chuyển sự chú ý sang Kỷ Bắc Đình, người đang ho ra máu.

 

“Anh thế này chắc phải vào viện, mau vẫy cờ đỏ nhỏ đi thôi.” Bạch An nói với Kỷ Bắc Đình.

 

Kỷ Bắc Đình liếc anh ta một cái: “Không cần.”

 

Anh nghĩ tôi không biết anh đang có ý đồ gì sao?

 

Không phải muốn tôi rút lui để anh có thêm cơ hội tiếp cận Vãn Vãn à?

 

“Nhưng anh Kỷ, nhìn anh thật sự bị thương rất nặng.” Ngô Tu Nhiên lo lắng nói.

 

Kỷ Bắc Đình nghiến răng: “Chỉ-là-thương-tích-bên-ngoài.”

 

Tô Vi Nhi lập tức lấy một ít thuốc từ túi của mình: “Kỷ tổng, ở đây có vài loại thuốc có lẽ anh sẽ cần.”

 

Kỷ Bắc Đình từ chối thẳng thừng: “Cảm ơn. Không cần.”

 

Bàn tay đang đưa ra của Tô Vi Nhi khựng lại.

 

Bị thương nặng thế mà không nhận thuốc của cô sao?

 

Cô ta từ từ thu tay lại, mắt ngân ngấn lệ: “Được rồi.”

 

[“Nhìn cô ta giống như đang diễn phim bi kịch không?”]



 

[“A xi, mặc dù cậu mắng tôi, nhưng tôi thấy cậu nói đúng đấy.”]

 

Hệ thống lạnh lùng nhắc nhở: [“Ký chủ kích hoạt lựa chọn tình huống, vui lòng đưa ra lựa chọn:

 

A. Đổi một viên "Thuốc đến bệnh trừ" trong hệ thống thương thành cho bá tổng, ký chủ sẽ nhận được X1 thiết bị báo động nguy hiểm.

 

B. Từ chối nhiệm vụ A, ký chủ sẽ nhận được kỹ năng nhận biết thực phẩm hoang dã (bao gồm nấm và cá).”]

 

Giang Vãn Vãn không chần chừ: [“Chọn B.”]

 

Nếu có kỹ năng nhận biết thực phẩm, cô có thể tìm kiếm bất kỳ thứ gì ăn được khi hết lương thực trong tự nhiên.

 

Sau khi nhận được kỹ năng, Giang Vãn Vãn chui vào lều nghỉ ngơi.

 

Kỷ Bắc Đình xử lý đơn giản vết thương của mình rồi cũng chuẩn bị vào lều ngủ.

 

Trước khi ngủ, anh lại nhìn về phía lều của Giang Vãn Vãn.

 

Không định quan tâm tôi một chút nào sao?

 

“Anh Kỷ, ngủ được rồi.” Ngô Tu Nhiên, người chung lều, nhắc anh. Kỷ Bắc Đình mới chui vào trong.

 

Tám vị khách mời vừa mới chuẩn bị ngủ thì điện thoại reo lên, báo có tin nhắn từ chương trình.

 

Tin nhắn: [Hãy gửi một tin nhắn đến vị khách mời mà bạn ấn tượng nhất.]

 

“Đinh đinh đinh——”

 

Tiếng chuông báo tin nhắn liên tục vang lên từ các lều trại.

 

Các khách mời chụp màn hình tin nhắn mình nhận được rồi gửi cho tổ chương trình, sau đó tổ chương trình sẽ đăng lên màn hình lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.