Giang Vãn Vãn thở một hơi dài, dùng giọng điệu cảm tính để nói ra những gì đã sắp xếp trong lòng, cố gắng để không quá cứng nhắc.
【Có phải trình độ văn hóa của tôi thấp không? Sao tôi lại có chút không hiểu vậy.】
【Ý của chị Vãn Vãn là ai bảo anh thích Tô Vi Nhi trước, lòng tôi nhỏ hẹp, không thể chọn người có quá khứ như vậy!】
【Đương nhiên, chị Vãn Vãn không hoàn toàn chặn đường, có nghĩa là tương lai vẫn còn vô vàn khả năng.】
【Tuyệt thật, hóa ra chị Vãn Vãn cũng có thể nói ra những câu có chiều sâu như vậy.】
【Hãy nhìn nhận vấn đề bằng tư duy biện chứng, chị Vãn Vãn cũng không phải chỉ biết thẳng thắn đâu nhé!】
Giải thích của Bạch An gần giống với khán giả, trong lòng anh thậm chí còn thêm một chút cảm giác tội lỗi.
Tội lỗi vì đã như một kẻ ngốc để Tô Vi Nhi trở thành bạch nguyệt quang trong lòng mình, đã đối xử tốt với cô ấy nhiều năm như vậy.
Tội lỗi vì không hành động sớm hơn, tự tay đẩy Giang Vãn Vãn cho Kỷ Bắc Đình.
Cuộc trò chuyện của hai người đến đây dừng lại.
Trong phòng phát sóng, hình ảnh cắt thành bóng dáng của hai người.
Ngồi cạnh nhau, nhìn thì gần nhưng lại thấy xa vời.
Bài hát “Một đời yêu thương” vang lên phù hợp với không khí trong phòng phát sóng.
Những giai điệu đầu tiên vang lên, đánh thức nhiều hồi ức tuổi trẻ của mọi người.
Đã có người ở trước ống kính lặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-toi-noi-tieng-nho-show-hen-ho/3715053/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.