Hai anh em Lục Vượng dựng thẳng ngón cái, miệng bị nhét đầy ắp. Bọn họ không hiểu vì sao đều là bánh bao chay mà Đường Cẩm làm lại ngon đến vậy. Hóa ra bánh bao không thịt cũng có thể thơm đến thế. Bánh không có vị cay đắng của rau dại mà chỉ có vị tươi ngon của nấm. Cho dù đã no rồi nhưng bọn họ vẫn muốn ăn thêm mấy cái nữa.
Lục Vương khẽ chạm cánh tay Lục Trầm: “Anh có phúc thật đấy!”
Bọn họ tự nhủ sau này tìm vợ cũng phải tìm người nấu ăn giỏi. Ngày nào cũng được ăn ngon, bọn họ làm việc cũng sẽ không sợ mệt mỏi.
Mái ngói được đổi mới trở nên rực rỡ hẳn lên. Hơn nữa nhà cửa được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, hoa dại xinh đẹp còn được trồng ở bên cạnh, người đi ngang qua sẽ cảm thấy căn nhà này khác xưa, sạch sẽ đến thoải mái. Đâu giống nhà người khác, nơi nơi đều là bùn lầy và phân gà.
Âm thầm nghĩ cuộc sống nhà họ Lục đúng là không kém, sống tốt tốt đẹp đẹp. Hiện tại đều nuôi gà và chó, quần áo giày dép cũng không hề rách tung tóe, nhà còn sửa lại một lần, đám ngói kia không rẻ chút nào.
Mỗi lần gặp những người khen gia đình mình làm ăn khấm khá, Đường Cẩm liền lập tức than vãn. Dù sao cô không thể để người khác biết mình dư dả, nếu không sẽ rước lấy phiền phức.
Cô vẫn đi làm việc như cũ, nhận việc nhẹ nhàng chút. Vừa có thể kiếm điểm công vừa có thể giết thời gian, cuối năm còn nhận được đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-nien-dai-van-toi-giau-len-nho-my-thuc/4601404/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.