Đường Cẩm đi qua nhìn đồ vật trong bao lá, ấy vậy mà lại là một con cá. Vì sao ông ấy lại đưa cá cho Đường Như Phân? Nhìn qua cũng không giống có ý xấu.
Dường như Đường Cẩm đã nhìn ra được cái gì, cô liền cầm cá đi vào.
Lúc này Đường Như Phân đang phơi quần áo, bà ấy dùng hai tay khéo léo kéo thẳng các góc áo để chúng không bị nhăn.
Đường Như Phân dọn ghế ra, vui vẻ tiếp đón Đường Cẩm, nhưng nghe được con cá trong tay cô đến từ đâu, nụ cười trên khuôn mặt của bà ấy lập tức tắt ngấm.
Đường Như Phân gục đầu xuống, vẻ mặt có chút mất tự nhiên. Bà ấy nói: “Hôm đó cô thấy Trương Hướng Đông bắt được cả, nghĩ đến Tiểu Tiểu thèm thịt nên đã hỏi lần sau có thể bán cho cô một con được không. Có thể là người quen cũ nên anh ấy ngại lấy tiền, liền lén đặt bên ngoài.”
“Đợi khi nào rảnh cô sẽ đưa tiền cho anh ấy.”
Đường Cẩm biết Đường Như Phân đang nói dối, tay chân đều xoắn hết cả lên. Cô gật đầu nói: “Chú Trương là người lương thiện. Cô, cháu còn nhớ rõ chú Trương từng cho cháu kẹo khi cháu còn nhỏ xíu.”
Đường Như Phân cười gượng nói: “Đúng vậy, trí nhớ của Đại Nha tốt thật.”
Nếu Đường Như Phân đã không muốn nhiều lời, thì Đường Cẩm cũng không tiếp tục thăm dò chuyện riêng tư của bà ấy, mà cô cũng đoán được đại khái mọi chuyện.
Cô chỉ mở miệng nói: “Vườn của cô còn khá trống trải, nếu thiếu rau củ gì có thể đến tìm cháu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-nien-dai-van-toi-giau-len-nho-my-thuc/4601400/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.