Vương Vi Dân chống thân thể, cẩn thận đi qua mương, rón rén tới gần phòng sau nhà họ Lục, củi chất đống ở đây.
Đôi mắt anh ta lập lòe không ngừng. Hiện tại thời tiết hanh khô, chỉ cần anh ta châm lửa một chút thì đống củi này sẽ cháy, đốt trụi căn nhà ngói này. Không phải Lục Trầm có thể kiếm điểm công sao? Anh ta muốn xem xem Lục Trầm phải tốt bao nhiêu tiền để sửa căn nhà này.
Huống chi Vương Vi Dân đốt xong liền chạy, đêm hôm khuya khoắt, có trời mới biết là anh ta làm.
Nhưng mà một khi lửa to lên thì khó dập tắt, người bên trong sẽ thế nào? Vương Vi Dân chỉ muốn dạy cho Lục Trầm một bài học chứ không định giết người, anh ta còn chưa dám thực hiện hành vi phạm tội nghiêm trọng như vậy.
Nhưng vất vả lắm Vương Vi Dân mới đến được đây, bảo từ bỏ trả thù, anh ta khó mà cam lòng.
Vương Vi Dân xoa mấy cái kén chai sần trên lòng bàn tay, nghĩ đến những cực khổ anh ta phải chịu đều là do Lục Trầm mà ra. Nếu như không trả đũa, anh ta không nuốt nổi cục tức này, vậy nên sự do dự trong mắt nhanh chóng bị sự kiên định thay thế.
Còn có chết người hay không, Vương Vi Dân không muốn nghĩ nhiều. Vương Vi Dân cảm thấy nếu Lục Trầm đã không chịu buông tha anh ta thì sao anh ta phải nghĩ cho đối phương.
Đôi tay của Vương Vi Dân run rẩy, cảm giác sợ sệt làm tay chân anh ta cứng đờ. Ngón tay anh ta run rẩy cẩm que diêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-nien-dai-van-toi-giau-len-nho-my-thuc/4601392/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.