Chương trước
Chương sau
Trans: Nho

Beta: Thuỷ Tiên

Tuy rằng cả IQ lẫn EQ của Bành Âm Mỹ không cao nhưng vẫn rất thành thạo một vài chuyện, đó chính là chuyện trai gái.

Trước khi Giang Độ Độ xuất hiện, Hách Ngữ là đối tượng mà Bành Âm Mỹ cực kỳ để ý, dường như chỉ trong khoảnh khắc biểu hiện của Hách Ngữ thay đổi thì Bành Âm Mỹ nhận ra được chỗ kỳ lạ bé xíu xiu đó ngay, ánh mắt chị ta sắc bén nhìn về nơi mà tầm mắt Hách Ngữ dừng lại.

Là Chu Kiều Tùng và Giang Độ Độ.

Bành Âm Mỹ như có gì đó suy tư, xoay người, trên mặt lộ ra nụ cười đầy hứng thú.

Có lẽ đạo diễn Hoàng đã quên chuyện không vui xảy ra vào ban sáng, chào hỏi Giang Độ Độ một cách rất tự nhiên, sau đó kéo lấy Chu Kiều Tùng bàn bạc nên ăn cái gì.

Ông và Chu Kiều Tùng đi trước dẫn theo một nhóm người đi ra khỏi khách sạn.

Một tay Hoàng Hiệp cầm điện thoại tra khách sạn vừa hỏi Chu Kiều Tùng: “Thầy Chu muốn ăn cái gì?”

Chu Kiều Tùng cũng không biết tại sao đầu lại đơ ra, anh đáp lại: “Lẩu.”

“...” Lời của Hoàng Hiệp đã tới miệng nhưng rồi đành nuốt đề nghị ăn món Vân Châu xuống, ông lấy làm kinh ngạc, hỏi: “Không phải thầy Chu không ăn cay được sao?”

Đã làm bạn bè nhiều năm như thế rồi, khẩu vị của ai như thế nào thì họ cũng đều biết rõ trong lòng, đừng nói lẩu, bình thường ngay cả món ăn có ớt thì Chu Kiều Tùng cũng không ăn được.

Chu Kiều Tùng ngừng lại một lúc rồi nói: “Không có gì, cứ tùy theo anh sắp xếp đi.”



“Thôi, đừng.” Hoàng Hiệp tưởng rằng Chu Kiều Tùng đổi khẩu vị muốn ăn lẩu nhưng lại ngại nên vội vã quay đầu nói với mọi người: “Tối nay chúng ta ăn lẩu đi.”

Đạo diễn đã lên tiếng thì nên đương nhiên mọi người không có ý kiến gì, chỉ có mặt Tiểu Hà lộ ra vẻ nghi ngờ, nhìn Giang Độ Độ một cách kỳ lạ.

Giang Độ Độ thì đã cười tươi như hoa rồi, mong sao không thể tặng cờ thi đua cho đạo diễn, như là xoay chuyển tình thế khiến người ta yêu thích phải không nhỉ? Ha ha ha ha hôm nay, có là ai thì cũng đừng hòng cản cô ăn lẩu nhé!

Tư Tư thở dài, trong lòng biết không thể thay đổi nên đành để mặc buông xuôi.

Tới quán lẩu, đạo diễn cố tình chọn một phòng riêng rất riêng tư.

Lúc ngồi, Bành Âm Mỹ vốn dĩ nên ngồi bên tay trái của đạo diễn lại giành trước Hách Ngữ, đặt mông ngồi vào vị trí bên tay phải của Chu Kiều Tùng. Chị ta vờ như không nhìn thấy vẻ mặt sững lại của Hách Ngữ, nhiệt tình nói với cô ta: “Ôi trời, đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi.”

“…”

Hách Ngữ cắn răng cười nói: “Cảm ơn chị. Chị! Âm! Mỹ!”

Không có Bành Âm Mỹ nên đương nhiên Giang Độ Độ ngồi bên tay trái của đạo diễn. Cô cúi đầu, xem thực đơn với điệu bộ nghiêm chỉnh, nếu như bỏ qua vành tai đang dựng đứng cùng với đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại của cô, thì đúng là có chuyện đó thật.

Trời má, trời má, trời má, trong lòng người chuyên ăn dưa như Giang Độ Độ có một đống chữ “trời má” bay qua lượn lại. Vừa rồi, khi nhìn thấy Hách Ngữ ở sảnh khách sạn, Giang Độ Độ có linh cảm rằng, chắc chắn bữa cơm hôm nay sẽ được nhìn thấy thứ gì đó đặc biệt, nhưng cô không ngờ nó lại k1ch thích như thế này.

Thế mà lại là cảnh tượng hai nữ giành một nam cơ đấy!

Một trong số đó còn là phụ nữ đã có chồng nữa cơ!

Ảnh đế Chu không hổ danh là người quanh năm ngồi ở vị trí đầu bảng xếp hạng “Người đàn ông mà phụ nữ muốn nhìn thấy nhất sau khi thức dậy”. Có ai không muốn tham gia cuộc chơi của người trưởng thành với anh đâu?

Giang Độ Độ nghĩ suy một lát, nếu như chỉ yêu bằng h4m muốn, không cần yêu thật lòng thì cô cũng có thể.

Ô kìa, sao cô có thể suy đoán về ảnh đế Chu bằng suy nghĩ đen tối thế này vậy chứ?

Nhưng mà, Giang Độ Độ vẫn lưỡng lự thay cho Chu Kiều Tùng. Hách Ngữ trẻ trung xinh đẹp nhưng bên cạnh cô ta có nhiều đàn ông quá. Chu Kiều Tùng phải luôn trông chừng Hách Ngữ không bị người đàn ông khác dòm ngó, thế thì mệt lắm. Bành Âm Mỹ thì chín chắn thùy mị, có sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành, đáng tiếc là chị ta kết hôn mất rồi. Nếu ở bên chị ta thì ảnh đế Chu sẽ là con giáp thứ mười ba, không được, không được, vẫn không bằng Hách Ngữ được.

Giang Độ Độ còn tưởng rằng tiếp sau đó sẽ xảy ra màn cạnh tranh khốc liệt, nhưng không ngờ rằng, cả Bành Âm Mỹ và Hách Ngữ đều rất nghiêm túc.

Lúc này, phục vụ bày món ăn lên đầy bàn. Đồ ăn ngon phía trước, Giang Độ Độ lập tức quăng suy nghĩ xem kịch ra đằng sau, bắt đầu ăn uống một cách có trật tự.

Trong thời gian ăn cơm, ngoại trừ ban đầu Giang Độ Độ kính đạo diễn và Chu Kiều Tùng hai ly rượu ra thì chẳng chạm tới ly rượu lần nào nữa. Mọi người đều biết Giang Độ Độ còn nhỏ nên cũng không có ai ép cô uống rượu, ngay cả Bành Âm Mỹ cũng không cố tình làm khó cô về chuyện này.



Lúc này đây, Giang Độ Độ cảm thấy đoàn làm phim “Mở mắt” cũng đáng yêu đấy chứ.

Nhân lúc Tư Tư và trợ lý của các diễn viên khác đang ở một phòng bao khác, Giang Độ Độ cứ tha hồ ăn ăn và ăn ăn, uống Coca ừng ực. Cô ăn không nhanh cũng chẳng chậm, cũng xem như là ăn chậm nhai kỹ, có lẽ là chưa từng dừng lại một giây nào, đôi môi đỏ hồng dính đầy ớt trở nên bóng loáng, trông cực kỳ đẹp mắt.

Cách ăn thế này thể hiện rõ cái gì gọi là người nhỏ mà dạ dày thì lớn, ngay cả đạo diễn cũng nhìn đến ngây người, ông chưa từng thấy nữ diễn viên nào có thể ăn như thế này, đừng nói đến Hách Ngữ, ngay cả một ngôi sao nam như Từ Lâm còn ăn ít hơn cả Giang Độ Độ.

“Nhìn cháu ăn cơm đúng là một loại hưởng thụ đấy.” Đạo diễn Hoàng bày tỏ cảm xúc, người đẹp nên ngay cả ăn cơm thôi cũng thấy đẹp. Sau này Giang Độ Độ không quay phim cũng vẫn có thể làm người nổi tiếng quay mukbang [*] trên mạng, vừa giảm bớt áp lực vừa sướng mắt.

[*] Mubang, hoặc gọi là vừa ăn vừa ghi hình, là một chương trình phát hình nghe nhìn trực tuyến, trong đó, chủ nhà ăn thức ăn trong khi đối diện và trò chuyện với khán giả.

Giang Độ Độ ngẩng đầu: “?”

“Không có gì, cháu ăn tiếp đi.”

Giang Độ Độ: “À, vâng ạ.”

Đạo diễn Hoàng: “…”

Bữa cơm điên ra được một nửa, trong lúc vô tình, Bành Âm Mỹ cầm một ly rượu cạnh tay, giơ lên õng ẹo nói với Chu Kiều Tùng: “Chị kính ảnh đế một ly, sau này mong ảnh đế quan tâm chị nhiều hơn nhé.”

Nói xong thì nở nụ cười mang hàm ý mập mờ với Chu Kiều Tùng, giơ tay lên định uống cạn rượu trong ly, không ngờ rằng, ly còn chưa kề môi đã bị Chu Kiều Tùng ấn giữ miệng ly, anh nói với giọng điệu lạnh nhạt thờ ơ: “Chị Âm Mỹ, chị cầm nhầm ly rồi, đây mới là của chị.”

Một người đàn ông gọi một người phụ nữ là chị, có lẽ đây không phải là một chuyện đáng để vui mừng đối với phụ nữ, nhất là trong tình huống người phụ nữ còn có chút hứng thú với người đàn ông này.

Ngay cả Giang Độ Độ cũng cảm thấy Bành Âm Mỹ nên tức giận.

Nhưng đúng là Giang Độ Độ đã đánh giá thấp Bành Âm Mỹ rồi, chị ta không nhưng không tức giận chút nào mà ngược lại, trông như mới phản ứng kịp, chớp chớp đôi mắt với Chu Kiều Tùng, khẽ kêu lên: “Ôi, ra là chị nhầm rồi, may mà cậu phát hiện.”

Sau đó lại niềm nở gắp một miếng sách bò vừa mới nhúng từ trong nồi lẩu ra rồi đặt vào trong đĩa của Chu Kiều Tùng: “Ôi trời, sách bò này ngon lắm, cậu ăn đi.”

Chu Kiều Tùng bỏ đũa xuống, nói: “Cảm ơn chị, tôi không ăn cay.”

Kể từ đó, anh không chạm vào đũa lần nào nữa.

Lúc này Giang Độ Độ mới để ý, ảnh đế chỉ uống canh suông thôi ư?? Thế thì nồi lẩu này còn có linh hồn gì nữa đâu?!



Người trên bàn ăn chẳng phải kẻ ngốc, mà họ đều là người có kinh nghiệm, mọi người đều nhìn ra được Bành Âm Mỹ đang quyến rũ Chu Kiều Tùng, nhưng họ đều vờ như chẳng xảy ra chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ trao đổi ánh mắt ăn dưa mà thôi.

Bao gồm cả người hóng dưa như Giang Độ Độ, nhưng hôm nay dưa của cô có hai phần, niềm vui của cô cũng nhân đôi.

Nhân lúc mọi người đều tập trung vào Bành Âm Mỹ và Chu Kiều Tùng, Giang Độ Độ lén nhìn về phía Hách Ngữ. Không biết là do Hách Ngữ uống nhiều rượu hay là bị Bành Âm Mỹ chọc tức mà mắt cũng đỏ cả lên, tay phải siết đôi đũa đến nỗi sắp gãy tới nơi.

Vào những lúc thế này, Hách Ngữ không thể nói được gì cả, nếu không thì sẽ bị lộ tẩy ngay. Cô ta chỉ có thể hy vọng vào ảnh đế, cầu nguyện rằng ảnh đế tam quan đúng đắn sẽ không để mắt đến Bành Âm Mỹ. Dù rằng Giang Độ Độ cảm thấy ảnh đế không hề giả vờ, đúng là anh chẳng ưa gì Bành Âm Mỹ.

Nhưng mà, cho dù là như vậy, Hách Âm cũng tức chết đến nơi rồi.

Giang Độ Độ thầm thấy sung sướng, khóe miệng không kìm được mà để lộ ra biểu cảm hả hê coi kịch hay, ai mà biết, vừa hay Chu Kiều Tùng ngước mắt lên bắt được, Chu Kiều Tùng nhướng mày.

Giang Độ Độ: “…” Trầm cảm quá, vẫn chưa làm chuyện xấu gì mà đã bị bắt thóp rồi.

Đến nước này rồi mà Bành Mỹ Âm vẫn không chịu ngừng lại, nhưng Giang Độ Độ lại cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn thêm cái nào nữa.

Bữa tối ăn no uống say, mọi người nói chuyện thỏa thuê, nhất là đạo diễn Hoàng Hiệp. Đừng thấy bình thường ông là đạo diễn đầy phong độ, nhưng thật ra là một kẻ lắm mồm sợ vợ. Hôm nay được nói thỏa nói thích, tâm trạng cũng phấn chấn hẳn lên, phẩy tay một cái quyết định mời mọi người đi ngâm suối nước nóng.

Giang Độ Độ uống nhiều nước có ga quá nên bụng căng lên rất khó chịu, lúc sắp đi thì vội vã chạy vào nhà vệ sinh.

Trên đường quay về lại đúng lúc nhìn thấy Chu Kiều Tùng và Bành Âm Mỹ chặn trước cửa nhà vệ sinh, bàn tay tội lỗi đang giơ về phía ba phần dưới [*] của ảnh đế, ánh mắt quyến rũ, hỏi: “Có phải đàn ông mấy cậu đều nói một đằng làm một nẻo không?”

[*] Ba phần dưới chỉ bụng, háng và đùi.

Giang Độ Độ: “…” Đây là cảnh tượng nhạt nhẽo vô vị gì thế này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.