Ngọc Nô được Bạch Di Oánh mời vào đoàn kịch mà cô ta bỏ vốn sáng lập, bộ phận chính của đoàn kịch là học sinh, khẩu hiệu của bọn họ là “Tỉnh dân trí”, “Cứu quốc”, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự nhiệt huyết mạnh mẽ, ai nấy đều đang theo đuổi sự tự do cho bản thân, cho quốc gia.
Sau khi Ngọc Nô bình tĩnh phân tích một cách khách quan thì rút ra được kết luận là, đoàn kịch không thể khiến người ta tự do, cũng không có cách nào cứu quốc được, thế nên cô ấy không tham gia vào diễn xuất của đoàn kịch.
Mặc dù Bạch Di Oánh hơi thất vọng trước việc tư tưởng giác ngộ của Ngọc Nô không cao, nhưng vẫn rất thưởng thức tài hoa của cô ấy, cực kỳ ủng hộ anh trai và Ngọc Nô ở bên nhau, cô ta nói với Ngọc Nô rằng, cô ta có thể giúp bọn họ bỏ trốn.
Ngọc Nô động lòng, cô ấy muốn thoát khỏi Bạch Tĩnh An, thoát khỏi nhà họ Bạch, đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Có sự yểm trợ của Bạch Di Oánh, Ngọc Nô thuận lợi bước ra khỏi nhà họ Bạch, nhưng cô ấy hội ngộ cùng với Đại thiếu gia để đến Bắc Bình mà lựa chọn rời đi một mình.
Xe lửa một mạch gào thét băng băng hướng về phía Nam.
…
Suất diễn ở Vân Châu của Giang Độ Độ chính thức kết thúc, nhưng vì cảnh ở thành phố Thượng Hải vẫn chưa dựng xong hết, nên đạo diễn thả cho cô nghỉ ngơi.
Sau khi về đến nhà, Giang Độ Độ hoàn toàn thả lỏng bản thân, ngoại trừ mỗi ngày xem kịch bản vào giờ cố định, thì thời gian còn lại cô dành hết cho việc ăn uống tiệc tùng chơi game, nếu không phải đạo diễn liên tục dặn dò cô không được phép béo lên, Tư Tư nhìn đến mức cuống cuồng lên, thì có lẽ mấy ngày này cô sẽ bị vỗ béo thành heo mất thôi.
Hôm nay Tống Đắc Ý gọi điện thoại cho Giang Độ Độ vì chuyện chương trình truyền hình thực tế, điện thoại của Giang Độ Độ tắt máy, anh ta đành phải gọi cho Tư Tư.
Tư Tư đi đến cửa nhà của Giang Độ Độ nhấn chuông cửa rất lâu mà cũng không thấy có người ra mở cửa, chỉ đành tự mở cửa vào nhà, quả nhiên là nhà im ắng lạ thường, màn cửa cũng không được kéo ra.
Tư Tư đi thẳng đến cửa phòng của Giang Độ Độ thử xoay chốt cửa, cửa khóa trái từ bên trong, chị ấy gõ cửa hai lần, không có động tĩnh gì.
Tốt lắm, Tư Tư hóa thân thành cái máy gõ cửa vô tình và tiếp tục nghiệp vụ gõ cửa.
Một hồi lâu sau, trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh không có tiếng động nào, Tư Tư xắn tay áo định kháng chiến trường kỳ, trong nhà hơi tối, chị ấy định đi kéo rèm cửa sổ sát đất ra, vừa quay người lại thì nghe thấy ——
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa từ từ mở ra từ bên trong.
Tư Tư quay đầu lại theo bản năng.
“Aaaaaaa…”
Chỉ thấy một cô gái mặc váy ngủ dài dài dài dài dài, tóc tai bù xù, đầu nghiêng rũ xuống, thân thể có chút vặn vẹo, tay chân cứng đờ di chuyển đi ra từ trong cửa với tốc độ cực kỳ chậm chạp.
Tư Tư: “...”
Giang Độ Độ: “...”
“A a a chị điên mất thôi, Giang Độ Độ, em là sao nữ chứ có phải là zombie đâu!!”
Nhưng ánh mắt của Giang Độ Độ không có tiêu điểm, mũi hít hà không khí như một loại bản năng, một giây sau, thân thể động đậy, trực tiếp lướt qua Tư Tư mà đi về phía bàn ăn.
Tư Tư: Giận quá đi thôi… tôi muốn bóp ch3t em ấy.
Bấy giờ, sau khi Giang Độ Độ ăn một miếng bánh bao thì đột nhiên dừng lại, quay mặt về phía Tư Tư, hai tay nắm vào nhau đặt trước ngực, thành kính nói: “Người có kiến thức thì sẽ không dễ nổi giận. Khuyết điểm của người rộng lượng là vinh quang của bản thân.”
Tư Tư mang vẻ mặt mờ mịt: “Là cái gì?”
“Châm ngôn trong “Kinh Thánh”.”
Tư Tư hít sâu một hơi dài dài dài dài: “Xin lỗi, chị không xứng đáng theo đạo Chúa.”
“Không sao, em cũng không theo.” Giang Độ Độ cảm thấy mình đã biểu diễn xong rồi, thu hồi biểu cảm thành kính, khôi phục lại khuôn mặt cứng đơ không có linh hồn, yên lặng cầm bánh bao lên rồi yên lặng gặm nuốt.
Tư Tư: “...” Vậy thì thật là trùng hợp quá ha ha ha.
A!!! (Chỗ này là vì thằng ngố mà kêu lên) Vì sao mình không thể đánh chết em ấy??? Bởi vì em ấy là idol cộng thêm bà chủ của mình, tình yêu của mình đối với em ấy vô cùng thuần khiết, giống như Tuyết Liên trên núi cao, đúng, là như vậy.
Làm xong bài tập xây dựng tâm lý mỗi ngày, Tư Tư lấy điện thoại mở bản hợp đồng điện tử mà Tống Đắc Ý gửi cho chị ấy.
“Tỷ Tỷ, Tống Đắc Ý nói rõ trong hợp đồng là muốn em và nghệ sĩ nam nào đó xào CP, chúng ta không đồng ý điều khoản này đúng không?” Nói rồi chị ấy đưa hợp đồng cho Giang Độ Độ xem.
Giang Độ Độ: “Hmmm… Chẳng lẽ Tống Đắc Ý cho rằng em là kiểu người ngốc bạch ngọt, xem em là đồ ngốc rồi sao? Thật sự có nghệ sĩ nam muốn xào CP với em à? Không sợ bị mắng sao?”
Tư Tư khinh bỉ: “Người mới muốn đi lên từ scandal ấy, bây giờ cả ngày em đều ở trên Weibo, xào CP với em đồng nghĩa với việc ràng buộc ngôi sao đang hot, dù sao thì xào CP chứ không phải là yêu đương thật, mập mờ một chút trong chương trình, phần hậu kỳ đều dựa vào biên tập và sự liên tưởng của người xem, quan trọng nhất là có tính chủ đề thì sẽ khiến người xem nhớ mặt, chờ sau khi nổi lên thì lại dựa vào việc bôi đen em để tẩy trắng.”
Giang Độ Độ: “… Chị rành ghê.”
“Đương nhiên, đây đều là bí kíp thường thấy để hút fans, chị ở trong fanclub nhiều năm cũng không phải là lăn lộn không công kia mà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]