Buổi ghi hình bắt đầu vào sáng sớm hôm sau, nhóm đạo diễn nói với mọi người rằng, trên núi có một hồ nước trong vắt, có nhiều loại cá trắng nhỏ thơm ngon, thầy Phùng và Mao Kha mang theo hành lý của khách quý cùng lên núi bắt cá với Giang Độ Độ, thầy Tề ở nhà chuẩn bị cơm trưa để đón tiếp khách quý sẽ đến nhà.
Buổi sáng Giang Độ Độ không kịp trang điểm, vì vậy cô đi ra ngoài với vẻ tươi tắn và sảng khoái, nhưng như thế này lại sinh ra cảm giác “Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên như khứ điêu sức” [*] Tình yêu của cô đối với cá ở mức trung bình, cô hơi thích phong cảnh trên núi hơn là ăn cá đặc sản địa phương.
[*] Thơ Lý Bạch, dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.
“Tôi không ngờ Độ Độ lại tràn đầy năng lượng như vậy”, thầy Phùng cười hiền hậu, đối xử với từng người khách chu đáo như trước nay. Anh ta là một người nổi tiếng trong giới.
“Đúng rồi, mọi người tới rất đúng lúc, Nghe dân làng nói loại cá bạc trên núi này chỉ có vào đầu mùa thu, cũng là lần đầu tiên tôi và Mao Mao lên núi, bọn tôi đi lần này không biết có bắt được không.”
Mao Mao tính tình vô tâm vô tư, nghe thầy Phùng lo lắng, cười khúc khích an ủi: “Không sao đâu thầy Phùng, không phải nói là có người trong thôn bắt được sao, chúng ta không bắt được thì về kiếm đồng hương vay mượn vài con cá.”
Thầy Phùng với gương mặt cạn lời vô cùng: “Mao Mao, đừng vô tư mãi như thế nữa, nữ thần của cậu đang ở nơi như này, chẳng phải cậu nên nói “Yên tâm đi thầy Phùng, chúng ta nhất định sẽ làm được” hay sao?”
Vẻ mặt Lý Tư Phi đứng ở kế bên thoáng động, thành công nhận được câu trả lời chính xác của thầy Phùng, lập tức nói: “Thầy Phùng yên tâm nào, em sẽ cố gắng hết sức để mọi người được ăn cá bạc nhỏ.” Nói xong thì cười ha ha với thầy Phùng và Giang Độ Độ, đẹp trai rạng ngời tựa ánh mặt trời.
Mao Mao: “…”
Thầy Phùng: “…”
Giang Độ Độ: “…”
Toàn bộ bình luận trên sóng trực tiếp của livestream đều là ha ha ha ha ha.
“Phi Phi đúng là nhóc thông minh.”
“Copy câu trả lời ha ha ha ha ha ha.”
“Vui lòng copy câu trả lời chính xác.”
“Mao Mao: Tôi độc thân dựa vào thực lực của mình. Lý Tư Phi: Tôi dựa vào thực lực thoát độc thân.”
“Rút kiếm nào, Giang thánh đẹp thuộc về tôi.”
“Sốc ghê nơi, lần đầu diện kiến vẻ đẹp tuyệt thế này của Giang Độ Độ, tôi ngớ người luôn.”
“Mọi người ơi, nhắc nhở thân thiện, Hách Ngữ và Chu Kiều Tùng đang trên đường đến rồi.”
“Thầy Chu còn năm giây là đến nơi, xin hãy chuẩn bị.”
Trên con đường núi, một người đàn ông đẹp trai cao to xách một chiếc vali đi về phía lầu trúc nhỏ.
Con đường núi cách tòa nhà chính không quá dài mà cũng không hề ngắn, để không diễn ra sự ngượng ngùng, khi những vị khách khác đi dọc con đường này, họ sẽ nói chuyện với máy quay và nghịch ngợm này nọ, khán giả cũng sẽ nể mặt cười hi hi ha ha một phen.
Nhưng lần này, người nọ đi suốt đường không nói một lời, chẳng những không xấu hổ, ngược lại, trông anh rất bình tĩnh.
Màn hình trực tiếp được chia thành hai khung cảnh, phong cách của hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau, thậm chí còn có sự tương phản mạnh mẽ.
“A a a a, nam thần đẹp trai quá đi mất.”
“Các chị em, mau đến li3m màn hình đi nào.”
“Nam thần! Thực sự là nam thần! Chu nam thần của mị tới rồi!!!”
“Không hổ danh là ảnh đế, khí thế mạnh mẽ thật.”
“Ảnh này nên tặng nam thần một cái cốc giữ nhiệt ha ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất thôi, tổ đạo diễn cố tình cắt ghép hai màn hình livestream với nhau, để tăng độ tương phản lên đúng không?”
“Ha ha ha ha ha đúng vậy, phim chính kịch và phim chúa hề được phát sóng cùng lúc. Tổ đạo diễn muốn cười tôi để thừa kế hóa đơn Hoa Bái của tôi chứ gì?”
“Là tôi bị ảo giác đúng không? Tại sao chỉ cần Giang Độ Độ tham gia chương trình là Chu ảnh đế sẽ xuất hiện?”
“Nói bậy! Tôi là fan only của ảnh đế[*]!”
[*] Cụm từ fan only dùng khi không thích idol mình ghép CP với người khác, không liên quan. không dính dáng đến bất kỳ người nào khác.
“Nếu muốn nói như vậy thì Hách Ngữ cũng đã đến rồi này.”
“À ừ … Hễ là tiết mục hay phim điện ảnh có Chu ảnh đế tham gia đúng là đều thấy bóng dáng Hách Ngữ.”
“Đây không phải là một bí mật được công khai à? Chuyện Hách Ngữ yêu thầm Chu Kiều Tùng đã là tin đồn được xác nhận từ lâu rồi, tài khoản clone của cô ta đã bị đào ra từ lâu lắm rồi.”
“Lầu trên lấy chứng cứ ra đi, ôm công chúa bé đi, bọn tôi không thèm.”
“Fan Hách Ngữ đừng ức hiếp người khác nữa, còn thật sự cho rằng mình là công chúa nữa chứ, Hách Thiệu Hoa bị tai bay vạ gió rồi.”
“À… Hách Ngữ cũng đến đây à? Cô ta ở trong đoàn phim ỷ mình là ngôi sao nổi tiếng ăn hiếp người khác mà bị lên hotsearch, đầu óc đang rối như mớ bòng bong, mà vẫn còn tâm trí tham gia show giải trí?”
“Là công chúa nhỏ nhà họ Hách mà, chỉ cậy thế ngôi sao lớn thôi chứ có phải chuyện to tát gì đâu.”
“Nếu không phải chuyện lớn thì sẽ không bị bùng nổ.”
“Ăn dưa thì lên Weibo ăn đi được không nào, chuyên tâm xem chương trình đi, là do Mao Mao cậu ấy không ngây thơ hay là Giang thánh đẹp không đủ xinh đẹp?”
…
Không ai ngờ rằng, khi sự thật sắp bị phanh phui, Hách Ngữ không bỏ chạy và cũng không giả vờ ngoan ngoãn trước mặt vợ chồng Hách Thiệu Hoa, dáng vẻ còn bình tĩnh tham gia chương trình, như thể không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngay cả quản lý của Hách Ngữ cũng không hiểu, lúc này cô ta thật sự rất ngưỡng mộ Hách Ngữ, quả thật là một người tàn nhẫn, và cũng chỉ có người tàn nhẫn như cô ta mới làm ra loại chuyện vứt bỏ em gái vào thời điểm ấy.
Nghĩ đến đây, người đại diện thở dài ngao ngán rồi mở cửa xe cho Hách Ngữ, cũng may mà Hách Ngữ chỉ bảo cô ta tìm người giải quyết những tin tức đang ầm ĩ trên mạng chứ không yêu cầu cô ta làm gì quá đáng.
Sau khi lên xe, quản lý liếc nhìn tài xế đang lái xe, do dự vỗ vỗ vai Hách Ngữ, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngữ, em thật sự muốn nhận lịch trình của “Trăm ngày nông dân” à? Nhưng Giang Độ Độ có thể sẽ ở đó đó, sẽ không có chuyện gì chứ?”
Hách Ngữ bật ra tiếng cười chế nhạo, tháo kính ra nhìn về phía trước: “Tôi còn có thể xảy ra chuyện gì?”
“Cô nghĩ bây giờ tôi phải chật vật, cáu bẳn như chó nhà có tang hay sao?”
Người đại diện: “Ý chị không phải vậy, chị chỉ muốn nói rằng, từ ngày em bước chân vào làng giải trí, chính chị là người đã dẫn đưa em, chúng ta cùng nhau dốc sức làm. Thành tựu của em không phải chỉ do mỗi mình em tạo nên, đó còn là tâm huyết của chị, chị không muốn nhìn thấy em phá huỷ nó.”
“Có câu nói, giữ được đồi xanh thì chẳng sợ hết củi, chúng ta hãy chân thành nhận sai với anh em nhé, xưa nay mẹ em luôn là người dễ mềm lòng, với cả, lúc đó chẳng phải tuổi em hãy còn nhỏ hay sao, đã nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào bọn họ còn tính toán với một đứa bé?”
Người đại diện nói chuyện mập mờ, nhưng cả hai người đều hiểu ý tứ trong lời nói của cô ta, Mạnh Hoàng dễ mềm lòng, nếu Hách Ngữ van xin, không hẳn là sẽ không tha thứ cho cô ta, Hách Chính lại hiếu thảo, chắc chắn sẽ để ý đến cảm nhận của Mạnh Hoàng.
“Phải chi mọi chuyện đơn giản như chị nói thì tốt rồi.” Thần sắc Hách Ngữ dịu lại, mỏi mệt mà nói: “Tôi được nhà họ Hách nhận nuôi nhiều năm như vậy rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự thay thế được Hách Tuyết Nhi, hơn nữa, chưa một ngày nào trong cuộc đời này nhà họ Hách chịu quên Hách Tuyết Nhi.”
“Sức khoẻ mẹ tôi từ trước đến nay không tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra với bà ấy, Hách Chính sẽ không tha thứ cho tôi, hoặc có thể nói là, kể từ giây phút anh ấy biết được chuyện này, anh ấy sẽ không bao giờ bỏ qua cho tôi.”
Người đại diện còn chưa kịp nói gì, sắc mặt Hách Ngữ đã thay đổi rất lớn, đè thấp giọng ngăn cô ta lại: “Đừng nói nữa!”
Có một số chuyện người đại diện của Hách Ngữ không biết, năm đó là cô ta, Hách Chính và Chu Kiều Tùng dẫn Hách Tuyết Nhi ra ngoài, đã nhiều năm như vậy rồi mà không chỉ có Hách Chính vẫn luôn tìm kiếm Hách Tuyết Nhi ở khắp mọi nơi, mà Chu Kiều Tùng cũng chạy xuôi chạy ngược vì chuyện này, đổ ra tâm sức và nỗ lực không thua kém gì so với Hách Chính.
Từ rất lâu, Hách Tuyết Nhi đã trở thành nỗi ám ảnh của cả Hách Chính lẫn Chu Kiều Tùng.
Trước kia Hách Ngữ đã từng cho rằng, rồi cuối cùng cũng sẽ có một ngày, cô ta thay thế Hách Tuyết Nhi trở thành cô con gái ngoan, em gái ngoan, ấy thế mà, đã rất nhiều năm trôi qua, và cô ta đã thất bại rồi.
Hách Ngữ lại nói với chính mình rằng, chẳng sao cả, cô ta vẫn còn có Chu Kiều Tùng, chỉ cần cô ta nhẫn nại thì ắt hẳn sẽ có trái tim của người nọ.
Nhưng rồi, Giang Độ Độ đã xuất hiện.
Cái cách mà Chu Kiều Tùng nhìn Giang Độ Độ khiến Hách Ngữ cảm thấy sợ hãi, anh chưa bao giờ nhìn cô ta bằng ánh mắt như vậy, dù chỉ là một lần, đó là lý do tại sao Hách Ngữ lại ghen ghét Giang Độ Độ đến nhường này.
Kết quả là, cuộc đời cứ mãi xoay vần như thế, Hách Tuyết Nhi là Giang Độ Độ, Giang Độ Độ cũng là Hách Tuyết Nhi.
Hách Ngữ không đồng ý, tại sao một vài người sinh ra đã may mắn hơn những người khác, không chỉ có gia đình hạnh phúc viên mãn mà ngay cả tình yêu cũng là cái tốt nhất?
Cô muốn hỏi Chu Kiều Tùng một lần sau cuối, rốt cuộc là cô ta thua kém Giang Độ Độ ở điểm nào?
Về phần Giang Độ Độ, muốn dễ dàng và thoải mái cướp hết tất cả từ tay cô ta sao?
Đừng hòng.
Nghĩ tới đây Hách Ngữ liếc mắt nhìn người đại diện, sao cô lại đi nói hết mọi sự sắp xếp của mình cho người khác được?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]