Buổi ghi hình bắt đầu vào sáng sớm hôm sau, nhóm đạo diễn nói với mọi người rằng, trên núi có một hồ nước trong vắt, có nhiều loại cá trắng nhỏ thơm ngon, thầy Phùng và Mao Kha mang theo hành lý của khách quý cùng lên núi bắt cá với Giang Độ Độ, thầy Tề ở nhà chuẩn bị cơm trưa để đón tiếp khách quý sẽ đến nhà.
Buổi sáng Giang Độ Độ không kịp trang điểm, vì vậy cô đi ra ngoài với vẻ tươi tắn và sảng khoái, nhưng như thế này lại sinh ra cảm giác “Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên như khứ điêu sức” [*] Tình yêu của cô đối với cá ở mức trung bình, cô hơi thích phong cảnh trên núi hơn là ăn cá đặc sản địa phương.
[*] Thơ Lý Bạch, dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.
“Tôi không ngờ Độ Độ lại tràn đầy năng lượng như vậy”, thầy Phùng cười hiền hậu, đối xử với từng người khách chu đáo như trước nay. Anh ta là một người nổi tiếng trong giới.
“Đúng rồi, mọi người tới rất đúng lúc, Nghe dân làng nói loại cá bạc trên núi này chỉ có vào đầu mùa thu, cũng là lần đầu tiên tôi và Mao Mao lên núi, bọn tôi đi lần này không biết có bắt được không.”
Mao Mao tính tình vô tâm vô tư, nghe thầy Phùng lo lắng, cười khúc khích an ủi: “Không sao đâu thầy Phùng, không phải nói là có người trong thôn bắt được sao, chúng ta không bắt được thì về kiếm đồng hương vay mượn vài con cá.”
Thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-cua-hai-quyen-tieu-thuyet/2480613/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.