Trần Trừng nhạy bén ngửi thấy mùi nguy hiểm từ những lời này.
Y nắm lấy tay Bạc Dận, sau đó đặt ở trước ngực mình, lông mi run run, nhẹ giọng nói: “Vậy, đệ, đệ làm sao bây giờ?”
“Cái gì?” Bạc Dận hình như nghe không hiểu, những lời này cùng mấy câu của hắn nói có liên quan gì.
Trần Trừng tận lực cho mình bình phục nhịp tim, nói: “Chân đệ còn bị thương, huynh muốn đệ…… làm cách nào cùng huynh đi lên?”
Y khổ sở nói: “Ca ca, muốn vứt bỏ đệ sao?”
Bạc Dận cuối cùng cũng chải chuốt rõ ràng ý trong đó, hắn lắc đầu, nói: “Sao có thể. Nếu đệ nguyện ý, ta có thể cõng đệ cùng nhau rời đi.”
“Huynh…… huynh mang theo đệ? Chân huynh cũng mới vừa tốt lên không bao lâu, huynh……”
“Hàn tuyền kia hiệu quả rất kỳ hiệu, vết thương của ta mấy ngày trước tốt lên gần như là lành.”
Trần Trừng nhất thời không tìm được lý do ngăn cản hắn, chỉ có thể im miệng trầm mặt.
Y tới rạng sáng mới ngủ, buổi sáng tỉnh lại Bạc Dận đã chuẩn bị xong bữa sáng, Trần Trừng bò dậy chuyện đầu tiên chính là kiểm tra xem hắn có bị bỏng hay không, bất quá Thái Tử điện hạ trước lạ sau quen, hôm nay ngược lại không có bị thương, trên mặt cũng không dính nhiều tro bụi.
Trần Trừng như cũ giúp hắn lau sạch mặt, hai người cùng dùng xong cơm sáng, Bạc Dận nói: “Chân còn sưng sao?”
Trần Trừng nhìn thoáng qua chân mình, chả hiểu đi kiểu gì mà trật chân, y gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nhan-vat-phan-dien-moi-ngay-deu-bi-lat-xe/2686632/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.