Trần Trừng lúc này thật sự cực kì sợ, y không rõ sao Bạc Dận đột nhiên lại có câu hỏi này.
Bạc Hi cũng hơi chút sửng sốt, suy nghĩ giản lược qua, đang muốn trả lời, Trần Trừng liền mở miệng trước.
Y cong khóe miệng, dáng vẻ bình tĩnh giúp Bạc Dận rót rượu lần nữa, nói: “Ca ca buổi chiều còn nói với Tam điện hạ, đệ cùng với Trần Châu Cơ là hai người hoàn toàn khác nhau, như thế nào lại đột nhiên kéo đệ với hắn vào cùng một chỗ thế?”
Bạc Dận nói: “Không hỏi đệ.”
Trần Trừng chỉ có thể nhìn qua Bạc Hi, hy vọng hắn đừng nói ra chuyện gì phải chết người.
Bạc Hi cầm chén rượu, lời lẽ mơ hồ: “Trần Trừng ở trong lòng huynh trưởng như thế nào, Trần Châu Cơ ở trong lòng đệ cũng như thế đó.”
Bạc Dận hoàn toàn không dính mồi này: “Ta đang hỏi đệ, dung mạo Trần Trừng và Trần Châu Cơ có chỗ tương đồng không?”
Lông mi Trần Trừng run rẩy, kéo ghế dựa về phía Bạc Hi ngồi, cùng vẻ mặt hiếu kỳ nói: “Ta nghe ca ca nói Trần Châu Cơ là một người rất đẹp, ta lại gần một chút, ngươi cũng dễ nhìn rõ hơn, ta với hắn lớn lên giống nhau sao?”
Khuôn mặt Trần Trừng gần như muốn duỗi đến trên mặt hắn, Bạc Hi nhìn con ngươi đen nhánh của y cùng đôi môi nhạt màu câu lên, hô hấp cũng trở nên hơi căng thẳng.
Một bàn tay bỗng nhiên vươn về phía Trần Trừng.
Bạc Dận sờ đến ghế của y, một tiếng ma sát thật mạnh Trần Trừng bị kéo trở về, Bạc Dận nói: “Đệ ấy nhìn rõ.”
Trần Trừng chỉ có thể ngồi thật thành thật, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Bạc Hi.
“Đều đẹp như nhau.” Bạc Hi nói với y: “Bất quá trên cổ y không có nốt ruồi.”
“Hửm?” Bạc Dận nhướng mày: “Ta vẫn chưa từng thấy người đẹp như Trần Châu Cơ.”
Bạc Hi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, hắn không giỏi nói dối, nói với Bạc Dận cũng đều là lời nói thật, chỉ xem Bạc Dận lý giải như thế nào.
Lông mi Trần Trừng bất an run rẩy, linh quang trong đầu chợt lóe, ngượng ngùng nói với Bạc Dận: “Huynh cũng không thể để Tam điện hạ ở trước mặt đệ nói đệ xấu chứ?”
Y ám chỉ Bạc Dận lưu ý tính cách của Bạc Hi, nếu Bạc Hi thật sự nói y lớn lên không bằng Trần Châu Cơ, vậy mới gọi là khả nghi, nhưng nếu Bạc Hi nói hai người đẹp như nhau, vậy có thể coi như đang ở trước mặt nói dễ nghe một chút.
Bạc Dận khẽ gật đầu, cầm đũa lên ăn thịt gà.
Chuyện này cuối cùng cũng qua được, Trần Trừng vội vàng uống một ngụm rượu đè xuống kinh hãi.
Bạc Dận sau khi nhai thức ăn, lại lần nữa mở miệng: “Ta chính là hỏi bọn họ có giống nhau hay không, tam đệ vì sao lại tránh nặng tìm nhẹ?”
Trần Trừng: “……”
Y quay đầu nhìn Bạc Hi, sóng mắt lưu chuyển ẩn ẩn mang theo sự cầu xin.
Bạc Hi tránh đi ánh mắt của y, gian nan nói: “Giống.”
“Có vài phần giống?”
Trần Trừng đột nhiên cầm tay Bạc Hi, ngón tay y trắng mảnh, từng chút từng chút luồn xuống dưới lòng bàn tay Bạc Hi, giống như con sâu nhỏ nhẹ nhàng gặm cắn lòng bàn tay hắn.
Bạc Hi không thể không đối diện với ánh mắt của y lần nữa.
Lỗ tai Bạc Dận khẽ nhúc nhích, “Như thế nào?”
“Ba phần.” Bạc Hi nói dối, hắn cầm ngược lại tay Trần Trừng, đôi mắt không chớp mắt nhìn mặt y, nói: “Đôi mắt của y với Châu Cơ cực giống.”
Đều giống nhau dễ dàng làm người khác lạc lối.
Trần Trừng cảm thấy mình giống như là người chờ bị tuyên án tử hình, thời gian mỗi phút mỗi giây đều bị kéo dài vô hạn.
Bạc Hi vẫn đang nhìn y, Trần Trừng đã quay mặt nhìn Bạc Dận, cuối cùng cũng đợi đến khi hắn mở miệng: “Chẳng lẽ là đệ coi y như Trần Châu Cơ.”
Trần Trừng đột nhiên hiểu được vì sao hắn lại hỏi như vừa rồi.
Bạc Hi thích Trần Châu Cơ, nhưng đối với Trần Trừng tìm mọi cách che chở, còn đặc biệt từ bên ngoài mang theo hoa đăng đến tặng cho y, hoa đăng Thất Xảo Tiết, còn đề thơ.
Tuy Bạc Dận mù hai mắt mù, lỗ tai lại thính, tự nhiên nghe được rõ ràng.
Xem ra y phải ở trước mặt Bạc Dận bảo trì khoảng cách với Bạc Hi, nếu không khó tránh khỏi hắn sẽ sinh nghi.
Nghĩ đến đây, Trần Trừng lập tức rút tay từ dưới lòng bàn tay Bạc Hi trở về.
Bạc Hi cũng không phải kẻ ngốc, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Trần Trừng, bàn tay trống rỗng của hắn nắm chặt một chút, giải thích: “Huynh trưởng hiểu lầm rồi, chỉ là vừa rồi A Trừng nói cũng muốn đi xem hoa đăng, lúc đó đệ mới đặc biệt từ bên ngoài mang về một cái.”
Trần Trừng không biết Bạc Dận có nghe vào lời Bạc Hi nói không, tóm lại bữa ăn khuya này y ăn chẳng vô mấy.
Sau khi ăn xong, Bạc Dận đưa Bạc Hi đến bên cửa, người sau bỗng nhiên nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng, nói: “Hai người các người ngủ cùng nhau, sẽ có chút chen chúc không? Không bằng thêm một gian khác?”
Trần Trừng tiếp lời nói: “Chân ta không tiện, mắt huynh ấy không tiện, ở cùng một chỗ thuận tiện chăm sóc.”
Tuyệt đối không thể để Bạc Dận hoạt động một mình, quỷ mới biết hắn sẽ cõng mình nhận được tin tức lộn xộn gì đó.
Bạc Dận gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Bạc Hi lại nhìn về phía Trần Trừng, trong ánh mắt mang theo chút không vui.
Những lời nói lúc trưa của Trần Trừng chẳng khác nào để hắn ở trong lòng, buổi tối hắn đưa hoa đăng tới, theo lý mà nói hai người hẳn là đã đạt thành đồng thuận.
Nhưng Trần Trừng lại còn muốn nằm trên giường huynh trưởng.
Điều này làm cho hắn có một chút không thể chấp nhận được.
Trần Trừng biểu hiện mười phần kiên trì, dùng khẩu hình nói ba chữ: “Ngũ, điện, hạ.”
Đây đều là y vì huynh đệ hoàng thất hòa thuận!
Bạc Hi cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài, Bạc Dận cũng đi theo ra ngoài, Trần Trừng há miệng muốn gọi, lại cảm thấy chiêu này hôm nay dùng quá nhiều, chỉ có thể giãy giụa xuống giường dựng lỗ tai lên nghe.
“Trần Trừng không phải Trần Châu Cơ.” Là tiếng của Bạc Dận: “Hành vi Trần Châu Cơ phóng đãng, câu ba đáp bốn, đệ muốn dính câu là chuyện của đệ.”
“Châu Cơ không phải loại người như huynh nói.”
“Tùy đệ.” Giọng Bạc Dận vẫn rất nhạt như cũ: “Tóm lại không nên đánh chủ ý với Trần Trừng.”
Bạc Hi trầm mặc trong chốc lát: “Đối với huynh trưởng mà nói Trần Trừng tính là gì?”
“Ân nhân.”
“Chỉ là ân nhân?”
Bạc Dận dừng lại thật lâu, mới nói: “Không liên quan gì đến đệ.”
Tiếng bước chân truyền đến, Trần Trừng vội vàng nhảy trở về, xoay người lăn trở về trên giường, sau khi Bạc Dận đẩy cửa tiến vào, bày ra bộ dáng tò mò hiếm lạ: “Ca, huynh nói gì với Tam điện hạ thế?”
“Không phải đệ đều nghe được sao?”
“……” Trần Trừng buồn bực trong chớp mắt, nói: “Ca, thật sự chỉ coi đệ là ân nhân sao?”
“Đệ còn muốn làm cái gì nữa?”
“Làm huynh đệ của huynh á, không phải nói rõ rồi sao?”
“Huynh đệ ta đã quá nhiều.”
Trần Trừng suy nghĩ cả đêm cũng không nghĩ rõ ý tứ trong những lời này.
Sáng hôm sau y mở mắt ra đã không thấy Bạc Dận đâu, duỗi tay qua sờ, ngược lại còn lưu lại chút nhiệt độ, nói vậy mới vừa rời giường không lâu.
Lúc này y lập tức xoay người xuống giường, một chân nhảy ra bên ngoài.
Kéo mở cửa phòng nhảy đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai huynh đệ quần áo sạch sẽ đang chơi cờ bên cửa sổ, xét thấy đôi mắt Bạc Dận không tiện, mỗi một viên cờ đi tiếp đều sẽ nói ra vị trí, thuận tiện hắn dùng để phán đoán nước cờ.
Trần Trừng đỡ tường, hai huynh đệ đồng loạt xoay mặt lại.
Bạc Dận nói: “Tỉnh rồi sao? Đi rửa mặt một chút ra ngoài dùng bữa.”
Trần Trừng ngoan ngoãn nhảy trở về thu thập xong cho mình, lúc trở ra bàn cờ đã bị thu dọn, trên bàn cũng bày thức ăn lên.
Trần Trừng thành thật ngồi xuống, cầm lấy đũa vừa định gắp thức ăn, chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, một thị vệ hành lễ, nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.”
Bạc Hi hơi gật đầu, tay Trần Trừng lại run lên: “Xuất phát, xuất phát đi đâu?”
“Hồi cung.” Bạc Hi nói: “Huynh trưởng đã đưa ra quyết định trở về vạch trần Trần Châu Cơ.”
Đầu óc Trần Trừng ong ong lên: “Vậy, vậy ta làm sao bây giờ?”
“Tất nhiên ngươi đi cùng chúng ta.”
“Nhưng mà, đại phu nói…… chân ta cần tĩnh dưỡng……” Y cầu cứu nhìn về phía Bạc Hi, người sau ôn nhu trấn an, nói: “Điểm này chúng ta đã suy xét qua, xe ngựa tuyệt đối giảm xóc sẽ không ảnh hưởng đến vết thương của ngươi.”
Trần Trừng ý thức được một sự thật đáng sợ, Bạc Hi hắn cũng muốn mau chóng làm sáng tỏ chân tướng.
Mặc dù sự thật mà y đã làm không phải là sự thật thực sự, nhưng hai huynh đệ này đã đạt được một thỏa thuận quỷ dị trên con đường theo đuổi sự thật.
Trần Trừng ăn không vô, sắc mặt y trắng bệch, mồ hôi lạnh đầm đìa.
“A Trừng……” Bạc Hi có chút lo lắng: “Ngươi có phải không thoải mái không?”
“Ta đương nhiên không thoải mái!” Trần Trừng bỗng nhiên quăng ngã đũa, cả giận nói: “Chân tướng đã được phơi bày, sau đó thì sao? Nếu bảo châu bị người khác lấy đi thì sao? Còn đôi mắt ca ca làm sao bây giờ? Ngươi có nghĩ tới hay chưa?”
Thình lình bị lên án mạnh mẽ làm sắc mặt Bạc Hi có chút khó coi: “Đây là mệnh lệnh của huynh trưởng……”
“Huynh ấy vì mấy huynh đệ các ngươi tránh bị kẻ ác tàn sát mới muốn từ bỏ cơ hội hồi phục thị lực, chẳng lẽ ngươi muốn để huynh ấy hy sinh sao?!”
Trần Trừng hung hăng vỗ tay hắn ra: “Huynh đừng chạm vào đệ! Huynh có biết đôi mắt của huynh xấu xí cỡ nào không, cho dù bịt kín đệ cũng có thể nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của huynh, hai lỗ máu đen như mực, đệ chỉ cần nhớ tới đều sẽ gặp ác mộng, như thế nào? Huynh muốn ỷ vào việc mình không nhìn thấy, cho nên cũng không nghĩ tới cảm thụ của người bên cạnh đúng không?”
Bạc Dận không nói gì, Bạc Hi ngược lại đồng cảm đối với hắn như bản thân mình cũng bị, sắc mặt càng thêm khó coi: “Ngươi sao có thể……”
“Ngươi câm miệng!” Trần Trừng hung dữ nói: “Các ngươi là huynh đệ ruột thịt, các ngươi một lòng một dạ, ta bất quá chỉ là người ngoài mà thôi, các ngươi quyết định cái gì căn bản không cần thảo luận với ta, không cần trưng cầu bất cứ ý kiến gì của ta, ta quan tâm thứ gì căn bản các ngươi đều không để tâm, ta cần gì phải tự mình đa tình?”
Những lời này của y, nghe vào tai Bạc Dận là một cảm thụ khác, nghe vào trong tai Bạc Hi lại là một cảm thụ khác nữa.
Y nói cho Bạc Dận, đệ quan tâm đến đôi mắt của huynh.
Nói cho Bạc Hi, ta quan tâm tình huynh đệ của Hoàng huynh và Ngũ đệ ngươi.
Nhưng các ngươi lại làm ngơ trước sự quan tâm của ta.
Bạc Hi cùng Bạc Dận đều không nói gì.
Hô hấp của Trần Trừng dồn dập, thật sự là tức giận, bỗng nhiên một tay quét sạch thức ăn trên bàn.
Y đỏ vành mắt, nói: “Nếu đã như thế này ta cũng không cần thiết cùng nhau với các ngươi, chúng ta cứ như vậy đường ai nấy đi.”
Y xoay người lại khập khiễng đi xuống cầu thang.
Đây là tính toán tồi tệ nhất mà Trần Trừng làm ra.
Nếu bọn họ kiên trì hồi cung, y đương nhiên phải nhanh chóng chạy, bằng không chẳng lẽ chờ theo chân bọn họ hồi cung bị vạch trần hết thảy chết không toàn thây sao?
Ngược lại nếu bọn họ thật sự bị mình đả động, vậy nhất định sẽ thay đổi chủ ý.
Mặc dù Trần Trừng cảm thấy khả năng này rất nhỏ, dù sao người như Bạc Dận cho dù ngươi chỉ vào mũi hắn mắng hắn xấu xí, mang tôn nghiêm của hắn giẫm dưới chân, khả năng hắn đều vĩnh viễn là bộ dáng mặc kệ không đau không ngứa kia.
Trên thế giới này có cái gì có thể đả động Bạc Dận sao?
Trần Trừng nhớ lại trong nguyên văn, Bạc Dận khi biết được nhà mình tan cửa nát nhà cũng không lộ ra quá nhiều cảm xúc, mặc dù cuối cùng hắn đích xác báo thù vì người nhà, xé nát Trần Châu Cơ.
Nhưng hắn chưa từng rơi một giọt nước mắt, chỉ là thỉnh thoảng sẽ ngồi ngẩn người, phảng phất thật sự học được cách nhớ lại.
Trần Trừng quyết định trốn một nơi mới không còn dấu vết, đến một nơi Bạc Dận vĩnh viễn không tìm được, hiện tại y với Bạc Dận vẫn chưa tới nông nỗi không đội trời chung…… ít nhất không đến mức y không thể vãn hồi.
Hiện giờ chỉ cần thương thế trên thân thể Bạc Dận khôi phục, hết thảy có thể trở lại điểm ban đầu. Dù sao gia hỏa này không có tim sẽ không đau, cũng sẽ không để lại chấn thương tâm lý gì, ở trên người hắn tất cả tổn thương đều có thể vãn hồi, chỉ cần Trần Châu Cơ biến mất trước mặt hắn, hắn hẳn cũng sẽ không quá mức chấp nhất tìm kiếm.
Trần Trừng vừa đi, vừa nhìn thoáng qua phía sau.
Thật sự không có người đuổi theo.
Y hoàn toàn yên tâm.
Y và Lang Chiếu có phương thức liên hệ riêng biệt, mặc kệ bất cứ lúc nào chỉ cần thổi ra một đoạn tiếng còi giai điệu đặc thù, đối phương mặc kệ cách bao xa đều có thể nghe được.
Điều này bắt nguồn từ truyền âm cổ được gieo trong cơ thể bọn họ.
Trần Trừng đi tới một khu rừng trúc bí mật, đặt ngón tay ở bên môi, tiếng còi dài âm thanh lại không cao, Trần Trừng sau khi ngắn ngủi truyền âm liền dựng lên lỗ tai lắng nghe, quả nhiên rất nhanh liền nhận được đáp lại của Lang Chiếu.
Đối phương vẫn luôn duy trì khoảng cách không dễ bị phát hiện với y, chạy tới hẳn còn cần một chút thời gian.
Y đỡ chân dựa vào một thân cây trúc thô cứng, nhắm mắt lại thả lõng.
Rời khỏi Bạc Dận sẽ không cần phải lo lắng đề phòng nữa.
Quay trở về Bạch Vụ Lĩnh, đến thiên hạ của y, nếu như không biết thế giới này có nhân vật chính có lẽ y sẽ độ sức một trận, biết rõ không thể mà còn muốn làm đó chính là tìm chết.
Cho dù là Trần Châu Cơ cũng không phải là người không thức thời.
Lang Chiếu tới rất nhanh, Trần Trừng nhìn thấy hắn liền hoàn toàn thả lỏng xuống, “Chờ ta dựa vào một lát nữa.”
Lang Chiếu gật đầu, thắt lưng thẳng thắp, tận chức tận trách đứng ở một bên canh giữ cho y, đang canh giữ lại bỗng nhiên nhìn đến ngây người.
Chủ nhân tuyệt đối là phong cảnh lộng lẫy nhất trên thế gian.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến động tĩnh như là giày giẫm nát lá khô.
Đồng tử Lang Chiếu híp lại, lòng bàn tay trượt xuống ám khí đã tẩm độc. Trần Trừng lười biếng nhấc mí mắt lên thản nhiên liếc qua.
Một cái liếc mắt này, y đột nhiên liền ngồi thẳng lại.
Bạc Hi đứng ở cách đó không xa vẻ mặt sững sờ.
“Ngươi…… làm thế nào có thể biết người của ‘Bạch Vụ’?”
Ở phía sau hắn có người chậm rãi bước ra, mắt quấn lụa trắng, xa cách tự phụ.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Ngươi nghe ta ngụy biện.
Thái Tử: Thông thả nói.
PS: Mỗi ngày một mẹo nhỏ lật xe, bạn học được chưa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]