Trần Trừng có chút tiếc nuối không nhìn thấy ánh mắt của hắn, vốn dĩ biểu cảm của Bạc Dận đã rất ít, dù nhìn thế nào y cũng nhìn không thấu Bạc Dận đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.
Y tùy ý Bạc Dận nắm không nhúc nhích, đầu lại kề đến gần chạm vào môi Bạc Dận, “Huynh đoán, trái tim ta đánh rơi nơi nào rồi?”
“Ở ngực đệ.”
“Không.” Trần Trừng vặn vẹo cổ tay, rút ra, đầu ngón tay theo ngực hắn trượt xuống, lại trượt xuống: “Nó ở chỗ này.”
Y quan sát vẻ mặt Bạc Dận, ý vị sâu xa nói: “Lúc nào cũng nghĩ bị ca ca “ấy”.”
Cằm người sau kéo căng, giây tiếp theo Bạc Dận phất tay áo quét cái chén trên bàn nhỏ trước cửa sổ xuống, trực tiếp ôm y lên.
Cửa sổ ‘rầm’ đóng lại, căn phòng chìm trong bóng tối.
Điều này đối với Bạc Dận mà nói không tính là gì, nhưng đối với Trần Trừng thì ánh sáng mờ tối trong nháy mắt khuếch đại cảm xúc.
Trần Trừng là trai thẳng.
Y vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng trải qua mấy lần, y phát hiện mình cong hoàn toàn.
Cuộc sống trước kia của y không có đặc biệt thích bất cứ ai, nhưng y biết mình có cảm giác với dạng người gì.
Y thích lạnh lẽo hờ hững không để ý tới người khác, muốn cự tuyệt còn nghênh đón, trước khi ở cùng Bạc Dận trời xui đất khiến phát sinh quan hệ, Trần Trừng không nghĩ tới y có thể có cảm giác với người nào, nhưng sau khi phát sinh quan hệ, y bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nhan-vat-phan-dien-moi-ngay-deu-bi-lat-xe/2686600/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.