Chương trước
Chương sau
Giọng điệu Bạc Dận bình tĩnh lặp lại: “Không gì hết, chỉ đơn thuần muốn gặp hắn ta.”

Bạc Dận luôn có thể dùng cách nói hời hợt khiến tim Trần Trừng đập nhanh hơn.

Y nhíu mày lại chậm rãi giãn ra, nắm lấy tay Bạc Dận, giọng điệu nặng nề nói: “Được rồi, ta dẫn huynh đi.”

Y vừa dẫn Bạc Dận xuyên qua đám đông vừa như thật như giả oán giận: “Gặp hắn ta thì thế nào, huynh lại không biết hắn, người đã không hợp ý nửa câu cũng ngại nhiều, lãng phí thời gian.”

Tùy y nói như thế nào, Bạc Dận hoàn toàn không có ý thay đổi ý nghĩ.

Trần Trừng làm bộ oán giận một đường, sau đó tùy tiện dẫn hắn đến một nơi hẻo lánh, kinh hô: “Ôi trời! Hắn ta chạy rồi!!”

Bạc Dận nghiêng đầu: “Đệ trói hắn ở đâu?”

Trần Trừng đảo mắt chuyển hướng một bên ao nhỏ, nói: “Nè, bên phải huynh một chút.”

Bạc Dận không nhận ra đi về phía bên phải.

Một chiếc lá bị gió thổi bay, rơi xuống dòng nước.

Tai Bạc Dận khẽ nhúc nhích, nhịp thở dừng lại trong thoáng chốc. Giống như muốn kiểm chứng điều gì đó, bước chân của hắn vẫn không dừng lại đi thẳng về phía ao nước.

Đôi giày trắng như tuyết giẫm lên cỏ dại bên bờ sông, mấy con nhện nước trong bụi rậm giật mình nhảy lên mặt nước tạo nên những gợn sóng nhỏ.

Trần Trừng vốn đang xem kịch vui biểu cảm có chút cứng đờ.

Bạc Dận không hề hay biết bước đi, sau đó, một chân dẫm vào khoảng không, thẳng tắp rơi xuống nước ——

Trong nháy mắt, chân Trần Trừng bất chợt vượt lên bắt lấy cổ tay của hắn, dùng sức kéo người trở về.

Đá vụn dưới chân lăn vào trong ao, Bạc Dận bị kéo xoay người, thân thể thuận thế nằm sấp trên người Trần Trừng, vừa vặn ôm y vào trong ngực.

Tim Trần Trừng đập rất nhanh, y ôm eo Bạc Dận, cả người như muốn khảm vào trong ngực hắn, biểu tình của y có chút sững sờ cùng sợ hãi, lại chớp mắt không chắc chắn.

Y xác định mình muốn nhìn Bạc Dận ướt như chuột lột.

Ai kêu hắn luôn hù dọa y, giày vò y, mặc kệ Bạc Dận có phải cố ý hay không y đều cảm thấy tương đối khó chịu.

Cánh tay Bạc Dận buông lỏng vòng quanh y, một lát sau bỗng nhiên mỉm cười, tiếng nói trầm thấp chọc vào tai y: “Chuyên nói dối.”

Trần Trừng nhíu mày.

Y lập tức buông Bạc Dận ra, lui về phía sau một bước, Bạc Dận lại tiến lên một bước ôm y vào trong lòng.

Trần Trừng hơi buồn bực, nói: “Huynh, huynh xuýt chút nữa rơi xuống nước rồi.”

“Đệ chỉ đường.”

“Không phải lỗ tai huynh rất thính sao? Ta đang thử thách huynh, ai biết được huynh vô dụng như vậy.”

Y đẩy Bạc Dận ra lần nữa, lại phát hiện cánh tay đối phương dùng lực, nhất thời đẩy không ra.

“Ta nghe được.”

Trần Trừng sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên thúi quắc: “Huynh nghe được còn đi?”

Bạc Dận suy nghĩ một chút, nói: “Ta tin tưởng A Trừng.”

“Không phải nói sẽ không tin tưởng người khác không lý do sao?”

“Không phải là không lý do tin tưởng.” Bạc Dận nhẹ giọng nói: “Ta thích đệ, cho nên tin tưởng đệ.”

Trần Trừng ngẩng mặt lên nhìn hắn, Bạc Dận hơi cúi đầu.

Vẻ mặt lạnh nhạt của hắn một chút ý tứ tỏ tình cũng không thấy được.

Trần Trừng không nhịn được cười, “Huynh biết thích là gì?”

Bạc Dận nhíu mày: “Sẽ tin tưởng một người chuyên nói dối, ngoại trừ thích, còn có nguyên nhân khác sao?”

“Huynh có thể phản bác hợp lí như vậy, chứng tỏ huynh căn bản không biết cái gì gọi là thích?” Trần Trừng kéo tay hắn xuống dưới, nói: “Huynh thích ta, sao có thể nói ta là kẻ chuyên nói dối?”

Bạc Dận dừng lại, nhắc nhở y chuyện vừa nói dối: “Kẻ kia căn bản không ở đây.”

“Ta nói cho huynh biết, hắn chạy trốn rồi.”

“Nếu hắn chạy trốn, sao không tới tìm đệ?”

“Bởi vì hắn sợ ta.”

“Nếu hắn sợ đệ, vì sao lại dám khinh bạc đệ ở trước mặt nhiều người như vậy?”

“Bởi vì hắn……”

“Bởi vì hắn cảm thấy đệ và hắn có có tâm tư giống nhau.” Lời Bạc Dận nói có sách mách có chứng: “Ít nhất, đệ đã từng thể hiện trước mặt hắn ta, đệ có tâm tư như vậy với hắn.”

Sắc mặt Trần Trừng cứng đờ.



“Nguyên nhân gì để đệ biểu hiện có cảm tình ở trước mặt hắn, không dám ở trước mặt người khác quang minh chính đại từ chối hắn, là nguyên nhân gì nữa để đệ ra tay với hắn.”

Trần Trừng liếm liếm môi, nói: “Bởi vì, ta, không muốn để cho hắn khó xử.”

“Không muốn để cho hắn khó xử, sao lại đánh hắn ngất xỉu, trói lại?”

“Ta, không muốn……” Đầu óc Trần Trừng hỗn loạn, y vắt hết óc tìm lý do: “Ở trước mặt người khác làm cho hắn khó xử.”

“Dù vậy, đệ cũng có thể rời đi trước sau đó nói rõ ràng với hắn, nhưng vì sao mặc cho hắn cởi xiêm y của đệ mới ra tay?”

“Ta……” Trần Trừng nói: “Hắn không cởi xiêm y của ta!”

Bạc Dận nhắc nhở một lần nữa: “Đệ nói hắn cởi.”

“Rồi, rồi, ta đánh không lại hắn, ta sợ hắn, ta sợ hắn không được hả?!”

“Vừa rồi đệ không nói như vậy.”

“Vừa rồi ta nói dối! Ta nói dối, được chưa?!”

“Câu nào nói dối?”

“Câu nào?” Trần Trừng tức cười, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Huynh tự đoán đi.”

Dứt lời, y trực tiếp xoay người bỏ đi.

Bạc Dận trầm mặc đuổi theo bước chân y, Trần Trừng nghiêng tai nghe thấy, cố ý đi đến bên cạnh cây, tiết tấu dưới chân không thay đổi, nghiêng người vòng qua, Bạc Dận liền thẳng tắp đụng vào cây kia.

Hắn lui về sau một bước, giơ tay đỡ lấy cái trán bị đâm đau, vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

Trần Trừng quay đầu lại nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước cố ý dùng trò cũ, Bạc Dận lại đâm sầm vào thân cây, cây này lâu năm, vỏ cây thô ráp, trán Bạc Dận tại chỗ dập ra vết máu.

Hắn mím môi, trầm mặc tiếp tục đuổi theo Trần Trừng.

Sau lần thứ ba đụng vào cây, cuối cùng hắn cũng thông minh lên, vươn tay ra trước mò mẫm, bước đi chông chênh về phía trước.

Trần Trừng đã bước nhanh một đoạn, sau đó quay đầu nhìn hắn.

Đợi đến khi Bạc Dận đi tới trước mặt y, y mới nói: “Không phải thích ta, tin tưởng ta sao? Sao lúc này lại không tin?”

Bạc Dận không trả lời mà hỏi ngược lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh dị thường: “Đệ không công khai từ chối tên kia là sợ hắn khó xử, hay là sợ chuyện ầm ĩ bị ta nghe thấy?”

Gió nhẹ nhàng thổi qua, Bạc Dận đỡ cây bị gió thổi lay, yên lặng đứng đó.

Trần Trừng nhìn vết thương trên trán hắn, vết máu hòa lẫn với vết bầm tím, nhìn qua có chút dọa người.

“Đúng……” Trần Trừng nói: “Ta sợ huynh nghe thấy sẽ không thích ta.”

“Người nọ có phải còn đang bị đệ trói không?”

Trần Trừng tức giận lại nổi lên: “Huynh tin như vậy, sao lúc đụng vào cây lại thông minh ra vậy?”

“Vì đau.”

“Vì đau, là có thể không tin sao?” Trần Trừng nói: “Ta không định để huynh đụng phải lần thứ tư.”

“Ta không thể xác định.” Bạc Dận nói: “Đệ không có nói cho ta biết.”

“Vậy hiện tại ta nói cho huynh biết, huynh còn đi theo ta không?”

“Theo.”

Trần Trừng trầm mặc xoay người, Bạc Dận quả nhiên yên lặng đi theo. Trần Trừng nghiêng đầu nhìn bước chân như người thường của hắn, rõ ràng hai mắt không nhìn thấy. Rõ ràng mới vừa rồi bị y dẫn đụng đến vỡ đầu chảy máu, nhưng sau khi y nói xong Bạc Dận lại tin.

Trần Trừng từ từ đi phía trước, nói: “Ta thật sự gặp một người nhưng đây là việc riêng của ta, ta nói dối bởi vì ta không muốn nói, huynh không nên cứ tra hỏi.”

“Cho nên vừa rồi đệ nói đều là gạt ta sao?”

“Đúng vậy.” Trần Trừng nói: “Toàn bộ.”

Trần Trừng tiếp tục đi về phía trước, không nghe thấy hắn nói chuyện nữa.

Vừa rồi vì để hắn đụng vào cây Trân Trừng cố tình băng qua một rừng cây, lúc này hai người đều yên lặng, nhất thời chỉ có thể nghe tiếng lá khô bị giẫm nát.

Tâm trạng của y bắt đầu khó chịu.

Phía trước dần dần có tiếng người truyền đến, bước chân Trần Trừng nhanh hơn, nhấc chân lên đường lát đá.

Đi thêm hai bước, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng trầm vang.

Y xoay người, Bạc Dận vừa lúc ở trên đường lát đá bị vấp ngã do mặt đường quá cao.

Y vội vàng đi trở lại, dừng chân ở trước mặt Bạc Dận, dừng một chút, y khom lưng đỡ người dậy, nói: “Xin lỗi, ta không chú ý…… Lần này không phải cố ý.”

“Không sao.” Giọng Bạc Dận vẫn thản nhiên như cũ, hắn chống người đứng lên, tay vỗ vỗ trên người, Trần Trừng muốn giải thích điều gì nhưng rồi nuốt lời xuống.



Lời giải thích là dành cho người bị tổn thương trong lòng, vết thương của Bạc Dận chỉ cần bôi thuốc là hết.

Y không tiếp tục tốn nhiều miệng lưỡi nữa.

Rõ ràng người bị bắt nạt là Bạc Dận, trong lòng y lại cảm thấy có chút khó chịu.

Bạc Dận cái gì cũng không hiểu, hắn có thể không để ý đến cảm xúc hùng hổ doạ người của Trần Trừng, cứ luôn muốn dò hỏi tới cùng, cũng hoàn toàn không hiểu Trần Trừng thẹn quá thành giận, cùng với chuyện hối hận sau đó.

Trần Trừng lo lắng hắn lại té ngã nữa, con đường kế tiếp luôn nắm tay hắn, sau khi đến khách điếm, y ấn Bạc Dận ở trên ghế, thật cẩn thận gắp mảnh vụn gỗ nhỏ bên trong da bị vỡ ra, sau đó lấy nước thuốc nhẹ nhàng giúp hắn sát thương.

Bạc Dận không tức giận cũng không trách cứ, từ đầu tới cuối, hắn đều một bộ vân đạm phong khinh.

Như thể người bị thương không phải là hắn.

“Xong rồi.” Trần Trừng nói, thuận tay thu dọn đồ đạc, nói: “Ta đi kêu người chuẩn bị chút đồ ăn, huynh ngoan ngoãn ở đây.”

“A Trừng.”

Bạc Dận bỗng nhiên gọi y lại.

Trần Trừng dừng bước chân, quay lại nói: “Sao vậy?”

“Ta muốn biết.” Bạc Dận bình tĩnh nói: “Có chuyện gì, đệ có thể trực tiếp nói cho ta biết, không cần phải nói dối.”

“Ta không có gì muốn nói.” Trần Trừng cũng bình tĩnh nói: “Dù sao mặc kệ ta nói điều gì, huynh đều cảm thấy ta đang nói dối.”

“Đệ có thể nói thật.”

“Lời nói thật là ta từ chối hắn, đánh hắn chạy mất.”

Bạc Dận chậm rãi gật đầu, không nghi ngờ sơ hở trong lời nói của y nữa, giống như cứ như vậy tiếp nhận: “Nếu gặp lại loại người này, đệ có thể gọi ta.”

“Ừm.”

Trần Trừng xoay người đi ra ngoài, sai người đưa đồ ăn tới, lần thứ hai quay lại, y cầm lấy tay Bạc Dận đưa đũa vào.

Bạc Dận cầm đũa nhưng không động.

Trần Trừng nhét thức ăn vào miệng làm hai má phồng lên, ăn nửa ngày, phát giác đối phương vẫn không nhúc nhích, rốt cuộc nuốt thức ăn vào, buông chén xuống, lấy khăn lau miệng.

“Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị? Muốn giúp huynh đi đổi cái khác không?”

“Đệ đang tức giận?”

“Huynh cũng chưa tức giận, ta có gì tức giận chứ?”

Bạc Dận mím môi, nhẹ nhàng buông đũa xuống, nói: “Hôm nay là lỗi của ta, ta không nên hùng hổ doạ người, chọc đệ tức giận.”

Trần Trừng: “……”

Y chớp chớp mắt, bởi vì đối phương xin lỗi, trong lòng đột nhiên chột dạ.

Cố gắng trấn định, y khô cằn nói: “Ồ.”

“Hôm nay ta…… có chút kỳ lạ.”

Trần Trừng rũ mi xuống, tay đặt dưới bàn, nói: “Vậy sao?”

“Có người nói đệ bị một người đàn ông mang đi…… Ta, rất khó chịu.”

Trần Trừng nhìn về phía hắn, ánh mắt có chút không rõ, nói: “Khó chịu?”

“Ừm.” Bạc Dận chần chờ đưa ra phán đoán cho mình: “Ta hẳn là, đang ghen.”

“Gh……” Trần Trừng nhìn khuôn mặt nghiêm túc hiếm thấy của hắn, trong lòng khẽ nhói lên, y dời tầm mắt đi, giây lát lại nở nụ cười, nói: “Huynh còn hiểu ghen à?”

Bạc Dận gật đầu lần nữa, bởi vì y cười, y đơn giản coi như chuyện này đã xong.

Trần Trừng cầm đũa gắp thức ăn cho hắn, “Được rồi, ăn cơm đi.”

Bạc Dận nghe lời cầm đũa lên, lại bắt đầu cố chấp: “Người hôm nay khinh bạc đệ, hiện tại bị trói ở đâu?”

Bầu không khí thoải mái một lần nữa trở nên căng thẳng.

Trần Trừng từ tốn nói: “Nếu như ta nói không trói hắn, huynh có tin không?”

“Không tin.”

“Ta giết hắn.” Ánh mắt Trần Trừng không chớp nhìn chằm chằm hắn, gằn từng chữ nói: “Thừa dịp hắn không chuẩn bị, một dao, giết chết.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Sợ chưa? Huynh tốt nhất ngoan ngoãn cho ta nếu không ngay cả huynh cũng giết.

Thái Tử:……Ồ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.