Mỗi một câu, mỗi một chữ của Bạc Dận đều không có một chút phập phồng.
Dường như hắn đang kể một câu chuyện về người khác.
Giống như Trần Trừng có phải Trần Châu Cơ hay không với hắn chẳng có chút liên quan nào.
Hắn không quan tâm Trần Trừng có phải lừa gạt hắn hay không, cũng không quan tâm thậm chí Trần Trừng, hoặc là nói Trần Châu Cơ lừa gạt tình cảm của hắn……
Đúng, Trần Trừng thiếu chút nữa quên mất Bạc Dận căn bản không có tình cảm.
Cho nên, Trần Trừng cũng được, Trần Châu Cơ cũng được, hai người này đối với hắn mà nói không có nửa phần khác nhau.
Vừa mới đóng cửa sổ, bàn tay Trần Trừng vốn được ủ ấm lại bị gió thổi đến lạnh lẽo.
Bạc Dận nghiêng đầu, hỏi y: “A Trừng, đệ đúng như vậy sao?”
Hắn còn biết hỏi mình.
Trần Trừng nghĩ, nếu Bạc Dận vì mình bộc lộ một chút dao động, khả năng y sẽ trực tiếp thừa nhận, bởi vì điều này đại biểu cho nỗ lực của y trong khoảng thời gian này cũng không uổng phí.
Nhưng Bạc Dận không có.
Trần Trừng nghe được bản thân mình nói: “Ta không phải.”
Cửa sổ vừa bị đóng lại lần nữa bị gió thổi mở ra, Trần Trừng vừa vặn hướng về phía cửa sổ kia, bị thổi một đầu gió tuyết.
Bông tuyết lạnh lẽo tiếp xúc với gương mặt rất nhanh bị tan chảy bởi độ ấm làn da.
Trần Trừng nghiêng đầu đóng cửa sổ lại lần nữa.
Y không nhìn Bạc Dận nhưng ý niệm kia trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nhan-vat-phan-dien-moi-ngay-deu-bi-lat-xe/2686593/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.