"Vừa nãy không làm em bị thương chứ?"
"Câu này là em hỏi mới đúng!"
Cố Yên Nhiên dùng bông y tế chấm nhẹ lên vết thương trên tay Giang Khắc, may mắn Giang Khắc thường xuyên luyện tập, mình đồng da sắt, chút vết thương này đối với anh chẳng tính là gì. Đổi lại thành Cố Yên Nhiên, không năm viện mười ngày nửa tháng, chỉ sợ cánh tay báo hỏng.
Giang Khắc vẫn không yên tâm lắm, nhớ lại khung cảnh khi cô lao ra, tròng mắt còn mang theo nước mắt, nhưng cánh tay đang bị Cố Yên Nhiên giữ chặt, chỉ có thể dùng mắt thường quan sát.
Dưới ánh trăng, phần da lộ ra ngoài trắng nõn mượt mà, tựa như mỡ đông thượng hạng, nhìn là biết xúc cảm rất tốt. Hơi hướng lên trên, đôi gò bồng đào cao vút không ngại khoe sắc, dường như còn có chút hồng hồng... ừm, hồng hồng?
Giang Khắc há miệng muốn hỏi, ngờ đâu vừa nhìn lên, lại chạm phải ánh mắt tức giận của ai đó.
"Anh... đồ vô sỉ!"
Cố Yên Nhiên nghiễn răng, vội vàng đem hai tay che trước ngực, cả người như bị luộc chín, vừa quẫn bách vừa xấu hổ. Giang Khắc gian nan rời mắt, muốn nói mình không có ý đó, nhưng nghĩ đến cảnh xuân đẹp đẽ kia, trong lòng bỗng nhiên chột dạ, lời muốn nói ra đều mang theo ba phần yếu ớt....
Chỉ đành gắng gượng chuyển đề tài, "Cái đó... ngày mai mấy giờ em đi?"
Cố Yên Nhiên khẽ "hừ" một tiếng, "Tầm tám giờ, em đi bằng xe quân đội, về đến Bình Châu chắc khoảng mười ngày."
Mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3721782/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.