Lại nói chuyện câu được câu chăng, cũng đến lúc tản đi.
Cuối cùng, trong nhà chỉ còn lại Cố Minh Chiếu, Giang Khắc và Dương Hướng Đảng.
Lâm Hiếu Nhan lúng túng quay sang Cố Yên Nhiên, không biết nên tìm cớ tránh đi, cho cô có không gian tâm sự với người nhà, hay nên tìm chuyện để nói, khiến bầu không khí bớt trầm mặc.
Đúng lúc này, Giang Khắc đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sâu thăm nhìn Cố Yên Nhiên: "Yên Nhiên, tôi có vài lời muốn nói riêng với em."
Cố Yên Nhiên biết chứ.
Ánh mắt của Giang Khắc bám theo cô cả buổi chiều, nhưng cô không tìm được cơ hội thích hợp, không thể hỏi anh có chuyện gì.
Cố Minh Chiếu lại nhảy ra: "Đồng chí Giang, có gì mà phải nói chuyện riêng? Tôi cũng muốn nghe, anh nói thẳng là được."
Dương Hướng Đảng hờ hững nâng mắt, chuyện của người trẻ, ông không muốn can thiệp nhiều. Nhưng lần này, ông rõ ràng đứng về phía Cố Minh Chiếu.
"Giang Khắc, Tiểu Nhiên là cháu gái tôi."
Dương Hướng Đảng chỉ là nhẹ nhàng buông một câu, lại đẩy Giang Khắc vào tình thế tiến thoái lưỡng lan.
Ai ngờ Giang Khắc suy nghĩ chưa đến hai giây, quả quyết nói: "Được, vậy đại tá thứ lỗi, tôi xin phép nói thẳng."
Anh quay sang Cố Yên Nhiên, mấp máy môi, cuối cùng phun ra ba chữ: "Anh thích em."
Lâm Hiểu Nhan kinh ngạc đến mức há hốc mồm, hết nhìn Cố Yên Nhiên lại nhìn Giang Khắc, chỉ muốn đấm ngực hú hét.
Cố Yên Nhiên ngoài mặt bình tĩnh, trông như không hề động tâm, nhưng trong lòng lại có con nai chạy loạn, vừa tội nghiệp vừa đáng thương.
Nếu là ở chốn không người, cô có thể e thẹn gật đầu, đáp ứng lời tỏ tình này.
Nhưng ở trước mặt bạn bè, anh trai và ông ngoại...
Lòng bàn tay Cố Yên Nhiên chảy đầy mồ hôi, hết nắm vào lại thả ra.
Mà Cố Minh Chiếu, chính thức bùng nỗ.
Anh nhẫn nhịn không đuổi Giang Khắc đi, vì tài không bằng người. Chẳng ngờ anh lùi một bước, Giang Khắc lại lấn một trăm bước, trực tiếp tỏ tình với em gái anh!
Cái này còn nhịn thế nào?
Cố Minh Chiếu đạp ghế đứng dậy, lao vào muốn đánh nhau với Giang Khắc.
Giang Khắc cũng không ngồi im chờ chết, vươn tay ra chặn lại cú đấm chuẩn bị lao tới. Đồng thời còn dùng một tay khẽ đẩy Cố Yên Nhiên, để tránh cô bị cuốn vào cuộc chiến này.
Cố Yên Nhiên nghiễn răng ken két, không hiểu Cố Minh Chiếu và Giang Khắc có thù oán sâu đậm gì mà xích mích lại lao vào đánh nhau.
"Dừng tay! Anh trai, anh có thôi đi không hả?!"
Giờ đây, Cố Yên Nhiên là thực sự tức giận. Cô lao vào giữa Cố Minh Chiếu và Giang Khắc, gian nan tách hai người
ra.
"Có chuyện gì từ từ nói, đừng hơi tí lại động thủ động cước!"
"Tiểu Nhiên, tuyệt đối không được đồng ý!" Cố Minh Chiếu gấp gáp bắt lấy tay cô, "Hắn là tên tiểu nhân bỉ ổi, không xứng để em phó thác cả đời!"
"Hả? Khụ khụ khụ.."
Cố Yên Nhiên bị lời này của Cố Minh Chiếu sặc đến. Tiểu nhân bỉ ối, Giang Khắc á?
Giang Khắc trầm mặt: "Tôi dùng danh dự và mạng sống của một quân nhân xin thể, chưa từng làm gì có lỗi với lương tâm!"
"Phi! Năm xưa trong kỳ thi khảo nghiệm, là ai bắt tay với Hoắc Kỳ Sâm, đạp thứ hạng của người khác xuống dưới, còn mình leo lên hạng nhất? Đã làm mấy trò bỉ ổi ấy, thì lấy can đảm đâu ra đứng đây nói mình chưa từng làm gì có lỗi với lương tâm?"
"Anh Cố, khảo nghiệm không quy định giữa các đội không được hợp tác với nhau." Giang Khắc lý lẽ thẳng thừng,
"Vả lại, đội anh áp đảo về quân số, nếu không hợp tác, những đội khác điểm số có lẽ chỉ vừa đủ tiêu chuẩn."
"Hừ! Mồm mép gian xảo!"
Cố Yên Nhiên cái hiểu cái không, quay sang nhìn Dương Hướng Đảng. Ông đang lâm vào suy nghĩ, có lẽ ký ức quá xa xôi, khiến ông nhất thời không nhớ ra được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]