Ba người trong đội kiểm soát tối sầm mặt, rõ ràng đang không vui.
Thẩm Đại Lệ nhìn vào trong mắt, khấp khởi mừng thầm. Cố Yên Nhiên đúng là đồ ngu, người của đội kiểm soát cao quý bao nhiêu, người người đều mong lấy lòng, thế mà cô ta dám đắc tội!
Lâm Hiểu Nhan đứng bên cạnh, thay Cổ Yên Nhiên đổ mồ hôi lạnh. Cô ấy vẫn chưa thoát ra khỏi sợ hãi, từ hôm qua đến hôm nay, quá nhiều chuyện ập tới, mặc dù không biết Cố Yên Nhiên tìm thấy cái gì, lại giấu thứ đó ở đâu, nhưng cô mong đội kiểm soát đừng tìm nữa, ngộ nhỡ tìm ra thì bọn họ toi đời!
Nhưng Lâm Hiểu Nhan nào biết, nơi Cố Yên Nhiên giấu, cho dù đội kiểm soát có đào cả thôn Du Thủy, thậm chí đào cả quả đất này lên, cũng tìm không thấy!
Cố Yên Nhiên đè xuống cánh tay run rẩy của Lâm Hiểu Nhan, tỏ ý an ủi. Cùng lúc đó, ba nam thanh niên tri thức cũng lục tung nhà lên, xác định không có gì mờ ám mới thở phào. Lục Trạm phụ trách ở lại trông nhà, Lục Diên Lễ và Từ Cẩn vội vàng chạy trở lại, giúp Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan nói chuyện.
Đội kiểm soát vẫn chưa từ bỏ, lại lục tung căn nhà từ trên xuống dưới một lần. Thẩm Đại Lệ và Tô Tuyết bứt rứt tay chân, cũng gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm. Riêng Nhị Nha sợ hãi núp sau lưng anh em trai, không dám ho he tiếng nào, chắc trong lòng cũng đang mong đội kiểm soát và đồng bạn của cô ta tìm thấy gì đó.
Cố Yên Nhiên dửng dưng nhìn, dựa vào biểu hiện của mỗi người mà vạch ra kế hoạch trả thù trong lòng.
Từ Cẩn đi đến bên cạnh cô, hỏi nhỏ: “Biết ai làm chưa?”
“Biết, là Thẩm Đại Lệ, Tô Tuyết và... Nhị Nha.”
Nghe xong, Từ Cẩn sửng sốt.
Thẩm Đại Lệ và Tô Tuyết, hắn còn có thể hiểu.
Nhưng Nhị Nha... sao cô ta lại dám?
Theo lý mà nói, Cố Yên Nhiên chưa từng hại cô ta, đến chuyện đi cải tạo ở nông trường, cũng là cô ta tự làm tự chịu. Không hiểu đầu óc cô ta nghĩ gì, lại đổ tất cả tội lỗi lên đầu Cố Yên Nhiên, đồng thời gia nhập đội ngũ trả thù, đồng ý làm việc vô lương tâm như vậy.
Nếu hôm nay đội kiểm soát phát hiện cuốn sách đó, kết cục của Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan sẽ thế nào?
Cố Yên Nhiên tốt xấu gì cũng là tiểu thư Cố gia, có ông ngoại, cha mẹ và anh chị làm chỗ dựa, kết cục hẳn không đến nỗi bết bát. Nhưng Lâm Hiểu Nhan thì sao? Cha mẹ cô ấy chỉ là công nhân, không có tiếng nói thực quyền gì, nếu Lâm Hiểu Nhan bị đấu tố, bị coi là phần tử xấu, mang đi diễu phố và bắt giam...
Đời này, coi như hủy.
Cố Yên Nhiên nghiến răng ken két, sống hai đời, đây là lần đầu tiên cô nổi lên sát khí với ai đó.
Lục Diên Lễ ánh mắt sắc lẻm, nhìn lướt qua bóng lưng Tô Tuyết và Thẩm Đại Lệ đang hì hục tìm kiếm, nắm tay từ từ siết chặt.
“Không tìm thấy! Sao lại không tìm thấy?!” Tô Tuyết là người đầu tiên cuống lên, cô ta lẩm bẩm, hết nhìn Nhị Nha lại nhìn Thẩm Đại Lệ, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Thẩm Đại Lê đứng gần đó: “Các cô làm ăn kiểu gì vậy?”
Thẩm Đại Lệ giật nảy mình, bực bội dậm chân: “Không sợ chết à? Cô nói to
thế là mong cả thiên hạ nghe thấy đúng không? Chuyện giấu sách do Nhị Nha làm, tôi đi báo cáo, muốn hỏi thì hỏi Nhị Nha!”
Cả hai đồng thời đi về phía Nhị Nha, anh trai Nhị Nha hoài nghi nhìn hai nữ đồng chí đi về phía này, thuận miệng hỏi: “Các cô tìm ai?”
"Nhị Nha!”
Anh trai Nhị Nha nghe xong, mày hơi nhíu, vẻ bất mãn hiện rõ trong mắt.
Anh ta đã nhắc nhở Nhị Nha nhiều lần, Thẩm Đại Lệ và Tô Tuyết không phải loại người tốt lành gì, có thể tránh bao xa thì tránh bấy xa, ai ngờ Nhị Nha lại ở sau lưng anh qua lại với bọn họ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]