Rồi cô sực nhớ lại, sáng sớm hôm nay, Nhị Nha có đến xin lỗi.
Mặc dù thời gian cô ta ở đây chỉ ngắn ngủi vài phút, nhưng khi xin lỗi xong, cô ta xin đi nhờ nhà vệ sinh!
Nhà vệ sinh!
Cố Yên Nhiên biến sắc, phòng khách không có đồ vật gì ngoài bộ bàn trà và mấy lọ hoa trang trí, nhà bếp được Xảo Nhi kiểm tra qua, hôm nay ba nam thanh niên tri thức cũng ở đó nấu ăn, không phát hiện thứ gì khác.
Hai phòng ngủ được Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan kiểm tra.
Vậy nơi còn thừa lại chỉ có nhà kho, nhà tắm và nhà vệ sinh.
Mà ba nơi đó, trùng hợp nằm ngay cạnh nhà vệ sinh nơi Nhị Nha tiến đến!
Nếu muốn giấu đồ, Cố Yên Nhiên loại ngay nhà tắm.
Nhà tắm ngoài mấy cái chậu rửa mặt và chai chai lọ lọ ra, không còn gì khác, càng không phải nơi thích hợp để giấu đồ.
Tiếp theo, cô loại luôn nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh càng trống trải hơn nhà tắm, ngoài cái bệ dùng để ngồi ra, còn gì nữa đâu.
Vậy chỉ còn nhà kho.
Phải tìm cách lẻn vào nhà kho!
Cố Yên Nhiên hạ quyết tâm, bỗng ôm bụng, nhăn mày nói: “Tôi... tôi muốn đi nhà vệ sinh... có gì các người hỏi sau được không?”
Nghe cô nói vậy, quả nhiên Thẩm Đại Lệ, Tô Tuyết và Nhị Nha biến sắc.
“Không được!” Thẩm Đại Lệ tiến lên mấy bước, dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn mấy người của đội kiểm soát: “Cô ta đang là đối tượng bị tình nghi, sao có thể dễ dàng thả ra? Nhỡ đâu cô ta sợ tội, trốn đi thì sao?”
Vào thời điểm nước sôi lửa bỏng, Cố Yên Nhiên cũng lười tranh luận. Cô chỉ thản nhiên nói: “Vậy cho người đi theo tôi, lúc tôi ra, các người kiểm tra lại là được.
Người của đội kiểm soát nhíu mày, cảm thấy lời này không có vấn đề, bèn đồng ý.
Nhưng Thẩm Đại Lệ vẫn cảm thấy quái quái ở đâu đó.
Người phụ nữ duy nhất trong đội kiểm soát phụ trách theo dõi Cổ Yên Nhiên, lúc Cổ Yên Nhiên đi ngang qua nhà vệ sinh, lại không rẽ vào, mà đi thẳng đến nhà kho.
Người phụ nữ nhíu mày: “Đi đâu đó?”
“Tôi đi lấy giấy vệ sinh.” Cố Yên Nhiên nhún vai.
“Đi đi.”
Được sự cho phép, Cố Yên Nhiên nhanh chân tiến vào nhà kho. Chỉ hơi liếc mắt, cô đã thấy ngay một góc quyển sách lộ ra dưới đống củi, tiêu đề viết bằng tiếng anh. Cố Yên Nhiên nhịn xuống khinh thường, đây là sợ người của đội kiểm soát không tìm thấy, mới giấu một cách lộ liễu vậy đây mà.
Cô vung tay thu cuốn sách đó vào không gian, để chắc ăn, thứ gì trông có vẻ giấu được đồ, cô đều thu vào. Đến khi nghe thấy tiếng thúc dục của người phụ nữ, mới vừa lòng thỏa ý đi ra.
Người phụ nữ sống trong nhà gạch sạch sẽ, nhìn thấy nhà kho được xây bằng tường đất, nền cũng không ủi phẳng liền do dự nhăn mày, cuối cùng quyết định đứng chờ ở bên ngoài. Nhờ đó, Cố Yên Nhiên có cơ hội thu đồ, cũng phải cảm ơn căn bệnh thích sạch sẽ này của cô ta.
Đi vệ sinh xong, Cố Yên Nhiên bước ra, thấy hai người đàn ông còn lại trong đội kiểm soát đã bắt đầu lục soát căn nhà.
Tìm hết căn nhà, kể cả nhà vệ sinh và nhà tắm, đều không có gì đáng nghi.
Lúc bọn họ tiến đến nhà kho, Thẩm Đại Lệ gấp không chờ nổi, kéo theo Tô Tuyết và Nhị Nha đến tận nơi chứng kiến.
Nhưng để bọn họ thất vọng rồi.
“Không có gì khả nghi.” Hai người đàn ông trong đội kiểm soát vặn lông mày, ánh mắt như có như không nhìn về phía Thẩm Đại Lệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]