Chương trước
Chương sau
Ăn xong, ba nam thanh niên tri thức chủ động thu dọn bát đũa, rửa bát.

Cố Yên Nhiên mở cửa, kéo Lâm Hiểu Nhan ra ngoài hóng gió.

Ai ngờ chân trước vừa đạp ra khỏi cửa, chân sau đã có người đến.

“Chị Tiểu Cố, chị Tiểu Lâm!”

Cố Yên Nhiên ngẩng đầu lên, xuất hiện phía cuối đường mòn thình lình là Xảo Nhi, con gái thím Thục Phân. Cô nhoẻn miệng cười, xoa đầu Xảo Nhi hỏi: “Sáng sớm, chạy loạn đi đâu đấy?”

Xảo Nhi níu tay áo Cổ Yên Nhiên, cười lộ ra hai cái răng khểnh: “Vừa nãy có hai khối sắt chạy vào làng, tụi em kéo nhau ra xem, nghe mấy bác trong thôn nói, đó là xe của đội kiểm soát, là xe hơi đó!”

“Xe hơi, của đội kiểm soát?” Cố Yên Nhiên nhíu mày, cô biết xe hơi, cũng biết đội kiểm soát. Ở thời đại này, đội kiểm soát đóng vai trò tiêu hủy, bắt giam những thành phần mê tín dị đoan, phản động. Mà những thứ du nhập từ nước ngoài, những thứ tà ma ngoại đạo, nếu giữ đều được coi là phần tử phản động, không tuân theo quy tắc của nhà nước. Định kiến này kéo dài đến hơn hai năm sau, mới dần dần được đổi mới.

Vậy nên, nếu bây giờ ai giữ sách có chữ tiếng Anh, giữ đồ đắt tiền như bình cổ, hộp châu báu, trang sức kim cương, phỉ thúy... đều được coi là địa chủ, mang đi đấu tố, nặng thậm chí bị xử bắn.

Cố Yên Nhiên rùng mình, cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của đội kiểm soát.

Vì tính chất đặc thù, người của đội kiểm soát khá hống hách, thậm chí có thể nói là ỷ thế làm càn. Họ không thèm quan tâm những lời giải thích, biện minh, chỉ cần tìm được đồ vật dị thường, phất tay bắt đi, không nói nhiều.

Cố Yên Nhiên xoa mi tâm, cúi đầu hỏi Xảo Nhi: “Xảo Nhi, em có biết mục đích người của đội kiểm soát tới đây không?”



“Dạ?” Xảo Nhi ngước đôi mắt nai tơ lên, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em không biết... nhưng đại đội trưởng và thím Mân Huệ đang nói chuyện với bọn họ, lúc đi ngang qua, em nghe thấy đại đội trưởng nói gì mà... Thanh niên tri thức chỗ chúng tôi có tư tưởng rất tốt, tuyệt đối không phải phần tử phản động. Nhưng đám người kia không tin, nói rằng nếu mấy thanh niên tri thức trong sạch, thì lấy đâu ra tiền xây nhà...

Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên nghe xong, cơ thể đồng thời căng cứng.

“Không tốt!”

Sắc mặt Cố Yên Nhiên tối sầm, vội chạy vào nhà, nói những lời Xảo Nhi vừa nói cho ba nam thanh niên tri thức nghe, đồng thời yêu cầu họ mau về nhà kiểm tra, lật kĩ từng hạt bụi trong nhà. Ba nam thanh niên tri thức nghe xong, vội bỏ đồ trên tay, ba chân bốn cẳng chạy trở về. Đợi bọn họ đi khuất, Lâm Hiểu Nhan vội khóa cửa nhà, sau đó gia nhập vào hàng ngũ tìm kiếm.

Cả hai bắt đầu tìm từ phòng ngủ, Xảo Nhi đứng giữa phòng khách, mơ hồ không hiểu ra sao, nhưng sau khi suy ngẫm, cô bé bừng tỉnh hiểu ra, cái chân ngắn ngủn chạy vào nhà bếp, cũng bắt đầu giúp Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên tìm kiếm.

Đáng tiếc, thời gian không đủ.

Chưa đầy ba phút sau, Lâm Hiểu Nhan và Cố Yên Nhiên nghe thấy tiếng động cơ xe gào rú lao về phía này. Cố Yên Nhiên siết chặt nắm tay, từng giọt mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống.

Là ai, là ai hãm hại bọn họ?

Đúng lúc này, cửa bị người đạp mạnh một cái, phát ra tiếng “rầm” vang dội:

Lâm Hiểu Nhan run tay làm rơi chồng sách cũ, cô ấy gấp gáp rũ từng trang sách, gấp đến mức nước mắt doanh tròng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.