Lâm Hiểu Nhan ngồi cạnh Cố Yên Nhiên, dùng thìa múc từng ngụm canh nhỏ, hơi cau mày, lại chuyển sang gắp mấy cọng rau, lại hơi cau mày, thử ăn mấy miếng đậu hầm nước sốt, lại hơi cau mày...
Không đúng, trình độ nấu ăn của Tiểu Nhiên xuống cấp như vậy từ lúc nào?
Trong mắt Lâm Hiểu Nhan lóe qua tia nghi ngờ, nhưng lại không mở miệng hỏi ra. Cô ấy tự tìm lý do an ủi mình, có lẽ trong lúc làm việc, Tiểu Nhiên vì lo lắng cho cô ấy, nên mới hơi bất cẩn chút thôi...
Ngược lại với Lâm Hiểu Nhan, ba thanh niên tri thức phía đối diện ăn đến mức không biết trời cao đất dày, miệng liên tục khen ngon, cứ như thứ đang ăn không phải cơm canh bình thường, mà là cao lương mỹ vị.
“Cảm ơn các cậu đến giúp từ sáng, nhớ ăn nhiều vào.”
Cố Yên Nhiên thực sự không nuốt nổi bàn “mỹ thực” này, đành giả lả cười, đẩy mấy đĩa thức ăn về chính giữa. Lâm Hiểu Nhan cũng vậy, cười kêu đám Lục Diên Lễ ăn nhiều vào, đồng thời đẩy mấy đĩa thức ăn về phía họ.
Từ Cẩn vô tình ngẩng lên, lấy làm kỳ lạ hỏi: “Các cô không ăn sao?”
“Chúng tôi lo rồi.” Hai nữ thanh niên tri thức không hẹn mà cùng đáp.
“Ồ?” Từ Cẩn cảm thán: “Ăn như mèo mửa vậy.”
Lục Diên Lễ liếc mắt nhìn sang, ở dưới gầm bàn đá Từ Cẩn một cái. Tên nhãi này đúng là không lễ phép, đã ăn chực lại còn chê bai. Rồi không biết nghĩ đến cái gì, Lục Diên Lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3708137/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.