Lâm Hiểu Nhan ngồi cạnh Cố Yên Nhiên, dùng thìa múc từng ngụm canh nhỏ, hơi cau mày, lại chuyển sang gắp mấy cọng rau, lại hơi cau mày, thử ăn mấy miếng đậu hầm nước sốt, lại hơi cau mày...
Không đúng, trình độ nấu ăn của Tiểu Nhiên xuống cấp như vậy từ lúc nào?
Trong mắt Lâm Hiểu Nhan lóe qua tia nghi ngờ, nhưng lại không mở miệng hỏi ra. Cô ấy tự tìm lý do an ủi mình, có lẽ trong lúc làm việc, Tiểu Nhiên vì lo lắng cho cô ấy, nên mới hơi bất cẩn chút thôi...
Ngược lại với Lâm Hiểu Nhan, ba thanh niên tri thức phía đối diện ăn đến mức không biết trời cao đất dày, miệng liên tục khen ngon, cứ như thứ đang ăn không phải cơm canh bình thường, mà là cao lương mỹ vị.
“Cảm ơn các cậu đến giúp từ sáng, nhớ ăn nhiều vào.”
Cố Yên Nhiên thực sự không nuốt nổi bàn “mỹ thực” này, đành giả lả cười, đẩy mấy đĩa thức ăn về chính giữa. Lâm Hiểu Nhan cũng vậy, cười kêu đám Lục Diên Lễ ăn nhiều vào, đồng thời đẩy mấy đĩa thức ăn về phía họ.
Từ Cẩn vô tình ngẩng lên, lấy làm kỳ lạ hỏi: “Các cô không ăn sao?”
“Chúng tôi lo rồi.” Hai nữ thanh niên tri thức không hẹn mà cùng đáp.
“Ồ?” Từ Cẩn cảm thán: “Ăn như mèo mửa vậy.”
Lục Diên Lễ liếc mắt nhìn sang, ở dưới gầm bàn đá Từ Cẩn một cái. Tên nhãi này đúng là không lễ phép, đã ăn chực lại còn chê bai. Rồi không biết nghĩ đến cái gì, Lục Diên Lễ trừng mắt nhìn Từ Cẩn, trong mắt như có như không xuất hiện tia bất mãn.
Lần trước, khi Tô Tuyết dẫn người đến làm loạn, hắn và Lục Trạm bị Từ Cẩn kéo lên trấn trên kiếm tiền, hồn nhiên không biết gì cả. Lúc trở về nghe tin, trong lòng áy náy, dù sao cũng là bạn bè, hai nữ thanh niên tri thức giúp bọn họ không ít, thế mà khi các cô gặp rắc rối, họ lại đang rao bán trứng gà!
Lần này cũng thế, Lâm Hiểu Nhan bị bắt nạt trắng trợn, họ lại ở khu thanh niên tri thức nhàn nhã đan giỏ tre đem bán, phải nhờ Cố Yên Nhiên giảng giải mới biết chuyện.
Thái dương Lục Diên Lễ giật giật, thầm nghĩ lần sao nhất định không nghe theo sự lôi kéo của Từ Cẩn, đi làm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi kiếm tiền nữa!
Nếu để Từ Cẩn nghe được tiếng lòng của Lục Diên Lễ, chắc hẳn sẽ nhảy dựng lên, mắng Lục Diên Lễ ngu ngốc.
Không có tiền, quà bánh hôm nay mang sang tặng hai nữ thanh niên tri thức, từ trên trời rơi xuống sao? Không có tiền, trang sức đưa cho thanh niên tri thức Lâm, từ trên trời rơi xuống sao? Không có tiền, bộ đồ phẳng phiu, không có lấy một miếng vá trên người, từ trên trời rơi xuống sao?
Cố Yên Nhiên chống tay, nhìn Lục Diên Lễ và Từ Cẩn giao tiếp bằng ánh mắt, lại nhìn Lục Trạm nho nhã quý tộc thưởng thức từng món ăn trên bàn, tự hỏi sao ba người chơi thân được hay vậy.
Thấy Cố Yên Nhiên nhìn mình chằm chằm, Lục Trạm không nhịn được họ hai tiếng, tìm chuyện để nói: “Không biết các cậu biết chuyện của Thẩm Đại Lê chưa?”
“A?” Cố Yên Nhiên giật mình, thành công bị thu hút: “Cô ta làm sao?”
“Nhà họ Mạnh cho cô ta sính lễ 100 khối, thêm một vé xe đạp, một bộ bàn ghế, một bộ giường ngủ. Giờ mỗi lần Thẩm Đại Lệ ra đường, mũi đều hếch lên tận trời, đi đâu cũng nói về sính lễ của mình, chỉ hận không viết mấy chữ “tôi rất quý giá” lên mặt”
Lục Trạm nói với vẻ hờ hững, pha thêm chút mỉa mai dí dỏm, có lẽ đây là sự cuốn hút của riêng hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]