Chương trước
Chương sau
“Sao cậu biết?” Cố Yên Nhiên mở to mắt, “Cậu từng gặp qua à?”

“Không.” Lâm Hiểu Nhan lắc đầu, “Nhưng người đàn ông đó, giống thanh niên tri thức Mạnh đến bảy phần.”

Bước chân Cố Yên Nhiên đột nhiên dừng lại.

Có dưa lớn!

Đứng giữa dưa lớn và câu cá, Cổ Yên Nhiên quả quyết chọn dưa lớn.

Lâm Hiểu Nhan như nghe được tiếng lòng của Cố Yên Nhiên, cười khổ: “Thôi được, đi xem chút.”

Thế là hai người thay đổi lộ trình, vòng qua con đường làng lầy lội, tiến về khu thanh niên tri thức.

Khu thanh niên tri thức nằm im lìm dưới tán cây dương xỉ, vì hầu như tất cả thanh niên tri thức đang vội đến thượng du kiếm ăn, nên trong khu thanh niên tri thức chỉ còn lại lác đác vài người.

Mà lác đác vài người này, đang ngó vào phòng của thanh niên tri thức Mạnh, ánh mắt đầy hào hứng.

Cố Yên Nhiên kéo một thanh niên tri thức gần đó lại, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thanh niên tri thức kia hứng thú bừng bừng, ánh mắt không rời cửa phòng thanh niên tri thức Mạnh: “Thẩm Đại Lệ mang canh cá đến cho thanh niên tri thức Mạnh, vô tình gặp cha mẹ và chú của thanh niên tri thức Mạnh đến thăm. Cô ta hồ hởi định kéo bọn họ vào phòng thanh niên tri thức Mạnh, nói chuyện bồi đắp tình cảm, ai ngờ mẹ thanh niên tri thức Mạnh nổi đóa, ngay trước mặt mọi người mắng chửi cô ta là hồ ly tinh, mơ tưởng trèo cao, nhà họ Mạnh nhất định sẽ không rước cô ta vào cửa...

“Thanh niên tri thức Mạnh ngại mất mặt, kéo cả đám vào phòng. Không biết tình hình trong đó giờ ra sao, tôi cũng nóng lòng muốn biết lắm!”

Cố Yên Nhiên hít hà một hơi, dưa này đúng là quá thơm.



Miễn là chuyện có thể khiến Thẩm Đại Lệ thua thiệt, cô đều tình nguyện đẩy thuyền một hai.

“Kia vào xem đi! Phòng cũng không phải của một mình thanh niên tri thức Mạnh, tại sao chúng ta phải đứng ngoài này chứ?”

Đám thanh niên tri thức nhìn thoáng qua Cổ Yên Nhiên, vô thức gật đầu.

Đúng vậy, trong khu thanh niên tri thức, mỗi phòng ngủ chứa năm, sáu người, phòng không của riêng ai, cớ gì bọn họ không được vào?

Hoặc không vào, nhưng đứng ở cửa phòng hóng chuyện, ai có thể đuổi bọn họ di?

Đám thanh niên tri thức không nhịn được dụ hoặc của thị phi, vội vội vàng vàng kéo đến trước cửa phòng.

Cố Yên Nhiên lợi dụng ưu thế chiều cao, nhón chân nhìn vào.

Trong phòng, ngoài Mạnh Thịnh, Thẩm Đại Lệ và người Mạnh gia ra, bất ngờ còn có Trường Dịch Đông.

Đã lâu chưa gặp hắn ta, nghe nói dựa vào số vải cô và Lâm Hiểu Nhan đưa, hắn ta đã lấy lòng được một thanh niên tri thức họ Hà, hai người mặc dù chưa công khai, nhưng quan hệ mập mờ, cả khu thanh niên tri thức đều hiểu rõ.

Trường Dịch Đông bận bịu ngăn lại cánh tay đang muốn vươn ra đánh Thẩm Đại Lệ của mẹ Mạnh, trong giọng nói hàm chứa tức giận: “Muốn làm loạn thì ra ngoài, đừng có ở khu thanh niên tri thức làm loạn!”

Phải nói, Trường Dịch Đông không hổ thẹn với cái danh “anh lớn” của khu thanh niên tri thức. Chỉ cần là chuyện xảy ra trong khu thanh niên tri thức, nói chuyện hòa khí coi như xong, nhưng dám làm loạn, hắn ta sẽ không nể tình.

Mẹ Mạnh tức mà không chỗ phát tiết, ánh mắt nhìn Thẩm Đại Lệ như muốn ăn tươi nuốt sống: “Phi! Lớn lên vừa đen vừa gầy, nhìn cái mông cái ngực xẹp lép của cô xem, chắc chắn là không biết sinh con! Đã không có gia cảnh tốt, lớn lên lại giống như hồ ly tinh, thêm cái cơ thể không biết sinh con kia, nhà nào nguyện ý rước cô vào cửa chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.