Chương trước
Chương sau
Bệnh của Vương Mộc cũng không phải bẩm sinh đã có, sinh ra hắn vẫn nghe nói được bình thường, chỉ là vào năm hai mươi ba tuổi, vì cứu Lương Thục Ân khỏi lợn rừng mà Vương Mộc bị húc rơi xuống vách núi. Ông may mắn giữ được mạng, nhưng từ đó tai không nghe được, nói chuyện chỉ bập bẹ được một hai câu.

Sợ gia đình biết lý do ông bị câm điếc là vì Lương Thục Ân, Vương Mộc giữ kín như bưng chuyện này. Lương Thục Ân cảm động, bỏ mặc gia đình khuyên can mà gả cho ông, sống cùng nhau đến bây giờ.

"Giờ thì hai người tin tôi không còn tiền rồi chứ? Tiền lo cho Minh Chấn, hai người mượn người khác đi thôi, không tiễn."

Lương Thục Ân phủi tay tiễn người, ai ngờ Tô Hương Lan lại sửng cổ lên: "Mày điên à?! Thằng chồng mày câm điếc bao nhiêu năm, chữa làm sao khỏi? Mày đưa tiền cho nó, để nó lên huyện thành khám, chẳng khác nào ném tiền qua cửa sổ, cho người ngoài được lợi! Tao biết ngay mày là thứ ngu si, đần độn! Kiếm được tiền cũng không biết giữ... Không được, bây giờ mày mau đuổi theo Vương Mộc, lấy tiền về đây cho tao!"

Lương Thục Ân nhếch môi: "Chị dâu, tôi có vứt tiền qua cửa sổ cũng là tiền của tôi, chị dựa vào đâu bắt tôi đi nhặt lại? Muốn đuổi theo chị đi mà đuổi, đừng bảo tôi."

Nói xong, bà xoay người, không thèm quan tâm mẹ chồng nàng dâu ở phía sau đang phát điên, chửi bới, quăng đồ trong phòng khách.

Đồ đạc ngược lại bà không tiếc, bao nhiêu năm sống cùng mẹ chồng vô lý và chị dâu cao ngạo, bà đã luyện tập được thói quen giấu đồ tốt thật kỹ. Những đồ trưng bày ở phòng khách chỉ là mấy món đồ rẻ tiền, không đáng bao nhiêu mà thôi.

Còn về việc Tô Hương Lan có đuổi theo Vương Mộc hay không, bà cũng không sợ. Thứ nhất, thời tiết khắc nghiệt,

Tô Hương Lan dù tiếc tiền, cũng không ngu đến mức thu thập hành trang đuổi theo ngay. Mà Vương Mộc đã đi từ tuần trước, bà ta đuổi không kịp.

Hơn nữa, bà ta không biết Vương Mộc đến khám ở bệnh viện nào. Mù quáng đuổi theo, người thua thiệt là bà ta.

"Hắt xì!"

Cố Yên Nhiên nấu nước lê trong phòng bếp, mùi thơm nghi ngút bay ra bốn phía, cô xoa chóp mũi đỏ ửng, vềnh tai lên nghe ngóng ra bên ngoài.

Ngoài cửa, Lâm Hiểu Nhan đối mặt với năm thanh niên tri thức nữ, có hơi phiền muộn: "Các cô lại muốn mượn gì



ทนัล?"

Từ "lại" cho ta biết năm người ngoài kia không phải lần đầu đến mượn đồ, hơn nữa còn từng mượn rất nhiều, mới khiến Lâm Hiểu Nhan, người nối tiếng tính tình tốt đều có chút khó chịu.

"Hiểu Nhan, lần này chúng tôi không tới mượn đồ, chúng tôi tới chơi."

Thanh niên tri thức nữ dẫn đầu có vẻ hơi ngượng nghịu, ánh mắt như có như không đảo qua bóng lưng Cố Yên Nhiên, vô thức nuốt nước miếng

Lâm Hiểu Nhan cau mày, lắc đầu: "Xin lỗi, hôm nay không tiện."

Cô và Cố Yên Nhiên dự định làm lê chưng đường phèn, trà lê, kem lê đông lạnh...

Có người ngoài ở đây, bọn họ làm thế nào?

Thanh niên tri thức nữ dẫn đầu vội hỏi: "Các cô bận việc gì? Chúng tôi có thể giúp!"

Cố Yên Nhiên đang đảo nước lê, nhỏ giọng "xùy" một tiếng.

Để cô ta giúp, cô ta sẽ giúp miễn phí à? Chắc chắn không rồi, đồ làm ra, ít nhiều đều phải chia cho cô ta.

Nhưng dựa vào đâu chứ, lê là bọn họ trả tiền mua, vật dụng làm bếp cũng vậy. Trong lòng cô ta nghĩ chủ ý quỷ quái gì, chẳng lẽ bọn họ không biết?

"Không cần, cảm ơn." Lâm Hiểu Nhan đau đầu, cảm thấy thanh niên tri thức nữ đối diện thực sự quá phiền: "Các cô về đi, bên ngoài lạnh, tránh đi lại lung tung dẫn đến cảm lạnh. Đầu năm nay thuốc cảm mạo rất đắt."

Nói xong, Lâm Hiểu Nhan toan đóng cửa, ai ngờ lại bị thanh niên tri thức nữ dẫn đầu chặn lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.