Chương trước
Chương sau
Bọn họ chạy xa, nhưng Lâm Hiểu Nhan vẫn chưa hết tức giận. Cố Yên Nhiên dỗ dành cô ấy hồi lâu, cô ấy mới chịu quay vào nhà ăn cơm.

Ngày đầu tiên ăn trưa ở nhà mới, đương nhiên không thể qua loa được. Cố Yên Nhiên nấu hai món mặn một món canh, Lâm Hiểu Nhan ở bên cạnh hỗ trợ, đồng thời làm thêm ít rau xào. Chẳng mấy chốc, một bàn đồ ăn thơm lừng đã được dọn ra.

Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan nhìn nhau cười, đánh chén một bữa no nê.

Vừa ăn, Lâm Hiểu Nhan vừa kể lại tình cảnh cô chuyển đi lúc đó: "Hồ Thúy Loan và Thẩm Mộc Vũ hợp lực, chặn cửa không cho tớ đi, thằng nhóc A Bảo bám lấy hành lý của tớ, tớ liền cầm chối đánh nó. Hồ Thúy Loan sót con, chạy vào muốn ngăn tớ lại, tớ đánh luôn cả bà ta."

"Thấy vợ con bị đánh, Thẩm Mộc Vũ tức giận xông đến, tớ một tay khó địch lại ba tay, may mắn đại đội trưởng đến kịp lúc, có đại đội trưởng trấn áp, tớ dễ dàng chuyển ra khỏi nhà Hồ Thúy Loan."

"Nhìn ánh mắt không cam lòng của họ, tớ cá họ còn đến đây gây sự nhiều. Nhưng cậu yên tâm, tớ đã chuyển ra ngoài rồi, chẳng lẽ họ còn dám xông vào đây cướp đồ chắc?"

"Nếu họ dám, tớ cũng dám cầm xẻng đi đào phần mộ tổ tiên nhà họ lên!"

Cố Yên Nhiên nín cười, dơ ngón tay cái với Lâm Hiểu Nhan. Ai ngờ nhắc tào tháo tào tháo đến, cơm nước ăn xong còn chưa kịp dọn, Thẩm Mộc Vũ đã kéo vợ con đến cửa.

"Thanh niên tri thức Lâm, chúng tôi cứ nghĩ cô là người thành phố, thì phải có lễ nghĩa của người thành phố. Tốt xấu gì chúng tôi cũng là chủ nhà cũ của cô, cô xây nhà mà không tặng lễ gì, để người khác biết thì không hay cho

เล็m?"

Cố Yên Nhiên đang rửa bát ngoái đầu ra, không nhịn được mỉa mai: "Xây nhà còn phải tặng lễ cho chủ nhà cũ?

Đây là lễ nghĩa các người học từ đâu vậy? Học từ bọn lưu manh cướp giật hả?"

Hồ Thúy Loan liếc xéo cô: "Thanh niên tri thức Cố, người ngoài như cô bớt nói mấy câu đi."



Cố Yên Nhiên trợn mắt: "Các người ở trước cửa nhà tôi sủa loạn, tôi còn không thể nói mấy câu?"

Bỗng thằng nhóc A Bảo tức giận vốc một nắm cát ném vào trong nhà: "Phi! Dám mắng mẹ tao, tao đánh chết mày!"

Hồ Thúy Loan tán thưởng nhìn con trai, xong lại vênh váo đắc ý nhìn cô, như muốn nói: "Thấy chưa, tao có chồng con bảo vệ, còn mày có gì?"

Ai ngờ chưa để bà ta vênh váo được lâu, một nắm cát chuẩn xác đáp trên mặt bà ta. Bà ta ăn một miệng cát, vừa ho vừa chửi: "Mẹ nó! Đứa nào?"

Lâm Hiểu Nhan phủi tay, vờ che miệng hô lên: "Ó hay, cứ tưởng chó hoang từ đâu đến, thì ra là thím Thúy Loan."

Nói xong, cô ấy lại vốc một nắm cát, ném về phía thằng nhóc A Bảo, thấy nó chạy, Lâm Hiểu Nhan nở nụ cười hiền lành: "Sao lại chạy? Không phải mày thích kẹo lắm sao? Đứng lại chị cho mày kẹo."

Thằng nhóc A Bảo theo bản năng đứng lại, Lâm Hiểu Nhan thuận thế ném cát vào mặt nó.

"Cha mẹ không dạy mày thì để chị dạy lại mày, có qua có lại, nghe chưa?"

Cát dính mắt, vừa sạn vừa đau, khiến thằng nhóc A Bảo khóc to.

Cố Yên Nhiên và Lâm Hiểu Nhan lạnh mặt nhìn, hoàn toàn không có tí ti yếu thế

Thấy mọi chuyện diễn ra khác xa với tưởng tượng, Thẩm Mộc Vũ luống cuống tay chân. Lần đầu tiên, hắn bỏ xuống sĩ diện, lăn lộn trên mặt đất gào khóc.

"Bớ người ta! Thanh niên tri thức bắt nạt người, thanh niên tri thức bắt nạt người!"

"Mọi người mau đến đây mà xem, đám thanh niên tri thức này đúng là không coi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.