Cuối cùng là thư của ông ngoại, Cố Yên Nhiên trầm tư hồi lâu mới mở ra. Nếu hỏi ai là người nguyên chủ sợ nhất, vậy chắc chắn là ông ngoại mặt lạnh này.
Nhưng không ngờ, chẳng có lời trách móc hay chê bai nào cả. Ông ngoại chỉ đơn thuần hỏi thăm sức khỏe cô, nói nếu cô thiếu tiền thì báo cho nhà ngay, sống thoải mái không cần gò bó chính mình.
Chỉ vậy thôi?
Trên mặt Cố Yên Nhiên hiện vài dấu chấm hỏi, cô cứ tưởng sẽ bị ông ngoại dạy dỗ lại, không thì ít nhất cũng bị mắng nhiếc vài câu.
Ai ngờ tất cả đều không có.
Cố Yên Nhiên dành cả một buổi chiều để thu thập tiền và phiếu, đồng thời tính toán xem nên mua những gì. Mùa đông sắp đến, đồ cần mua rất nhiều, đồ giữ ấm cô có đủ, thức ăn dự trữ cho mùa đông cũng có, nhưng than đá, củi lửa, đồ chơi giải trí cô lại không có nhiều.
Trong tay cô đang có khoảng hai trăm khối, đó là tiền cha mẹ Cố gửi lên, về phần tem phiếu, Cố Yên Nhiên đếm được hơn ba trăm tấm, chủ yếu là phiếu thịt, phiếu lương thực, đủ cho cô ăn trong vài tháng.
Nhưng không gian của cô thừa thãi nhất chính là lương thực, xếp hàng mua lương thực lại lâu, nên Cố Yên Nhiên tính toán đến chợ đen bán hết phiếu lương thực và phiếu thịt trong tay đi.
Còn lại là phiếu công nghiệp, phiếu vải, phiếu bông… Cố Yên Nhiên để lại chính mình dùng. Ngoài ra, hai mắt cô sáng lên, nhìn vào phiếu xe đạp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3652270/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.