Cuối cùng là thư của ông ngoại, Cố Yên Nhiên trầm tư hồi lâu mới mở ra. Nếu hỏi ai là người nguyên chủ sợ nhất, vậy chắc chắn là ông ngoại mặt lạnh này.
Nhưng không ngờ, chẳng có lời trách móc hay chê bai nào cả. Ông ngoại chỉ đơn thuần hỏi thăm sức khỏe cô, nói nếu cô thiếu tiền thì báo cho nhà ngay, sống thoải mái không cần gò bó chính mình.
Chỉ vậy thôi?
Trên mặt Cố Yên Nhiên hiện vài dấu chấm hỏi, cô cứ tưởng sẽ bị ông ngoại dạy dỗ lại, không thì ít nhất cũng bị mắng nhiếc vài câu.
Ai ngờ tất cả đều không có.
Cố Yên Nhiên dành cả một buổi chiều để thu thập tiền và phiếu, đồng thời tính toán xem nên mua những gì. Mùa đông sắp đến, đồ cần mua rất nhiều, đồ giữ ấm cô có đủ, thức ăn dự trữ cho mùa đông cũng có, nhưng than đá, củi lửa, đồ chơi giải trí cô lại không có nhiều.
Trong tay cô đang có khoảng hai trăm khối, đó là tiền cha mẹ Cố gửi lên, về phần tem phiếu, Cố Yên Nhiên đếm được hơn ba trăm tấm, chủ yếu là phiếu thịt, phiếu lương thực, đủ cho cô ăn trong vài tháng.
Nhưng không gian của cô thừa thãi nhất chính là lương thực, xếp hàng mua lương thực lại lâu, nên Cố Yên Nhiên tính toán đến chợ đen bán hết phiếu lương thực và phiếu thịt trong tay đi.
Còn lại là phiếu công nghiệp, phiếu vải, phiếu bông… Cố Yên Nhiên để lại chính mình dùng. Ngoài ra, hai mắt cô sáng lên, nhìn vào phiếu xe đạp chỉ có một tấm duy nhất, trái tim nhảy lên liên hồi, không chịu khống chế.
Cha mẹ Cố đúng là cha mẹ ruột, phiếu xe đẹp hiếm gặp thế này cũng đưa cho cô dùng!
Có xe đạp trong tay, cô không cần đi nhờ xe bò chật chội lên trấn trên nữa, thậm chí huyện thành cũng có thể đi vài lần!
Đúng lúc này, ông Trần từ trấn trên trở về. Sau một buổi chiều dài, cuối cùng ông cũng đón đủ người về trong thôn.
Bỗng giọng nói mềm mại của Lâm Hiểu Nhan truyền vào tai cô, nhưng lần này khác biệt, tiếng nói vốn mềm mại mơ hồ mang theo tia sắc bén: “Thím Thúy Loan, cháu đã nói rõ mỗi tháng đưa cho thím ba khối tiền nhà, còn đâu đồ ăn, đồ dùng của cháu, tự cháu lo được, không phiền thím can thiệp vào.”
“Mày nói vậy mà nghe được hả? Người ở thành phố như mày nào biết mùa đông ở nông thôn trôi qua khó khăn thế nào? Tao có lòng tốt muốn mày góp chung than đá dùng cho cả mùa đông, phòng trừ trường hợp mày hết than đá, chết cóng trong nhà tao, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có mày!” Thím Thúy Loan trong miệng Lâm Hiểu Nhan bày ra bộ dạng trưởng bối, dạy dỗ cô ấy: “Hơn nữa, chính phủ đang thúc đẩy tinh thần đoàn kết, thế nhưng mỗi lần mày ra ngoài mua đồ ăn lại chỉ giấu trong phòng cho riêng mình mày ăn, không chia cho A Bảo nhà tao một ít, mày làm vậy chính là trái pháp luật! Tao cảnh cáo mày, thức thời thì mau đem đồ ăn cho A Bảo nhà tao, nếu không…”
“Nếu không làm sao?” Cuối cùng nam chính Lục Diên Lễ cũng lên sàn, giọng hắn lạnh lẽo mang theo tia kiềm chế: “Thím Thúy Loan, ban đầu người nhìn thấy ba khối tiền nhà liền sáng mắt là thím, người cầu xin Hiểu Nhan về nhà thím sống cũng là thím. Giờ thím bày ra bộ dáng trịch thượng, cao ngạo cho ai xem?”
Bị nói trúng tim đen, Hồ Thúy Loan tức muốn nổ phổi, bà ta gầm lên: “Thanh niên tri thức chúng mày bắt tay nhau bắt nạt tao đúng không? Được, được lắm! Đợi đại đội trưởng về, tao cho chúng mày biết tay!”
Nói xong bà ta nhảy khỏi xe bò, hùng hùng hổ hổ rời đi. Cứ tưởng như thế là ngầu lắm, ai ngờ ông Trần ở đằng sau vội vàng đuổi theo: “Này, hai xu!”
Hồ Thúy Loan bị lời này của ông Trần làm cho mặt đỏ bừng, dưới chân đạp hụt một cái, ngã theo tư thế chó ăn phân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]