“Tiểu Nhiên, cô gọi tôi là Hiểu Nhan đi, đừng gọi thanh niên tri thức Lâm, dài dòng mất thời gian quá.”
“...”
“Tiểu Nhiên, sao cô không nói gì?”
“Hiểu Nhan.”
“Oaaa, tên tôi từ miệng cô phát ra, dường như hay hơn thì phải.”
Lâm Hiểu Nhan bật chế độ thân thiện, nói hết chuyện trên trời dưới đất cùng Cố Yên Nhiên. Cố Yên Nhiên để mặc cô ấy nói, dù sao cô cũng đang thiếu thông tin về thời đại này, vừa khéo…
Cái miệng nhỏ của Lâm Hiểu Nhan hoạt động không ngừng cho đến khi xe bò dừng trước cửa trấn Thắng Lợi.
Cố Yên Nhiên hoài nghi, nam chính kiệm lời như vậy, là vì nữ chính đã nói hết phần của hắn.
Nhưng cô càng hoài nghi hơn khi thấy năm cặp mắt nhìn mình chằm chằm.
“Tiểu Nhiên, cô tính đi đâu? Chúng ta đến hợp tác xã cùng nhau đi?” Lâm Hiểu Nhan mong chờ hỏi. Từ Cẩn, Lục Trạm và Lục Diên Lễ đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi câu trả lời.
Thẩm Đại Lệ bám theo Lục Diên Lễ, cũng âm trầm nhìn cô.
“Không.” Cố Yên Nhiên khéo léo mỉm cười, từ chối ngay lập tức: “Tôi có việc, hôm khác đi cùng cô sau, xin lỗi.”
Nói xong, dưới chân như mang theo gió, thoắt cái bỏ lại nam nữ chính, nam nữ phụ đằng sau, trốn mất dạng.
. . .
“Xin chào, tôi là Cố Yên Nhiên, đến lấy thư.”
Cố Yên Nhiên đưa giấy tờ tùy thân cho nhân viên bưu cục. Nhân viên bưu cục nhìn thoáng qua, vội vàng lấy ra thư hỏa tốc: “Thư của cô đây.”
Nhìn bọc giấy to bằng viên gạch nung, chỉ kém viết mấy chữ “Trong đây chứa rất nhiều tiền và phiếu” lên trên, Cố Yên Nhiên gắng gượng lắm mới không chửi thề.
Đừng có khoa trương như vậy được không?!
Cô đau khổ trong hạnh phúc, cầm lấy thư hỏa tốc rời đi.
Ra đến cửa bưu cục, cô lợi dụng có gùi che chắn, nhét thư vào không gian.
Lần này, cô không mua linh tinh nữa, tập trung mua lương thực và nhu yếu phẩm.
Dù sao, đồ trong không gian của cô đều đến từ thế kỷ 21, không thích hợp mang ra sử dụng ở thời đại này.
Mua đầy một gùi, Cố Yên Nhiên khó khăn vác gùi đến nhà Lương Thục Ân, muốn xem tiến độ hoàn thành công việc của họ đến đâu rồi.
“Chị dâu, mấy ngày trước vừa đưa cho chị ba khối, sao bây giờ lại đòi nữa?!”
“Xì! Ngõ Khổng Tước ai chẳng biết các người vừa kiếm được mối làm ăn lớn? Vậy mà vẫn chỉ đưa ba khối, các người làm con thế đấy hả?!”
“Chúng tôi làm con thế nào, không mệt chị quan tâm. Chỉ biết đã thỏa thuận từ trước, cha mẹ ở với anh chị, tôi và chồng mỗi tháng đưa ba khối. Tháng này tiền đã đưa, mời chị về cho.”
“Lương Thục Ân, hôm nay mày không nôn tiền ra đây, đừng trách tao không khách khí với mày!”
Vừa bước đến cửa nhà Lương Thục Ân, Cố Yên Nhiên đã nghe thấy âm thanh chanh chua chợ búa của chị dâu Lương Thục Ân truyền đến. Mấy ông, bà lão đứng hóng chuyện ở đầu ngõ, ghé vào tai nhau nói: “Thục Ân đúng là số khổ, phải gả cho người chồng khiếm thính, không có năng lực cũng thôi đi, lại gặp phải loại chị dâu như này.”
Cô không đồng ý nói: “Chú Vương Mộc rất tốt, khiếm khuyết cơ thể không có nghĩa chú ấy là người không có năng lực.”
Bà lão bên cạnh liếc nhìn cô, phản bác: “Khiếm thính thì có năng lực gì? Nghe không nghe được, nói không nói được. Ở với người như vậy, thà rằng nuôi vài con gà, ít ra buổi sáng nó kêu, còn biết trời sáng rồi. Đằng này…”
“Mấy con gà của bà có đẽo gỗ bán lấy tiền được không?” Cố Yên Nhiên hỏi vặn lại: “Được thì bán cho cháu mấy con.”
Bà lão không vui nói: “Cô bé này, tuổi nhỏ mà đã ăn nói sắc bén thế, kẻo mai sau không lấy chồng được đâu.”
Cố Yên Nhiên nghĩ thầm, tôi cũng không lấy con trai bà, bà lo cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]