Sao! Cô! Vẫn! Làm! Không! Nổi?!
Lại nhìn sang bên cạnh, mấy đứa trẻ vừa chơi vừa làm, đã cắt được ít nhất hai giỏ cỏ heo.
Cố Yên Nhiên che mặt, muốn khóc…
“Chị Tiểu Cố, chỗ này nhiều cỏ heo này, chị mau qua đây!”
Xảo Nhi nhà thím Thục Phân, từ hôm được cho ăn thịt thấy cô là ngọt ngào gọi “Chị Tiểu Cố”, ánh mắt nhìn cô tựa như nhìn người mẹ thứ hai vậy.
Cố Yên Nhiên co giật khóe môi, xua tay: “Chị nghỉ tí đã, tay sắp gãy mất rồi.”
Xảo Nhi kinh ngạc tròn mắt: “Không thể nào, chị mới cắt được một giỏ mà?”
Mấy đứa bé bên cạnh Xảo Nhi cũng tròn mắt nhìn cô, Cố Yên Nhiên bị nhìn đến mức ngại ngùng, hắng giọng nói: “Mấy hôm trước chị ngã xuống nước, còn chưa khỏe hẳn.”
Xảo Nhi gật đầu, biểu cảm giãn ra như muốn nói: “Thì ra là vậy.”
Rất nhanh cô bé đề nghị: “Bọn em hỗ trợ chị cắt cỏ heo nha? Mười giỏ mà thôi, bọn em làm tí là xong.”
“Thật?” Hai mắt Cố Yên Nhiên sáng lên, vờ đưa tay vào túi áo, từ không gian lấy ra một nắm kẹo: “Vậy chị cảm ơn trước, các em ăn đã hẵng làm!”
Bọn trẻ con thấy kẹo, tung tăng hớn hở cảm ơn cô, sau đó giúp cô cắt cỏ heo.
Xảo Nhi không lừa cô, chín giỏ còn lại, đám trẻ cắt xong trong chưa đầy nửa tiếng. Cố Yên Nhiên nhìn mười giỏ cỏ heo đầy ắp, cười tươi đến mức không khép được mồm.
Cô lại lấy ra một nắm kẹo, chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-nguoi-qua-duong-yeu-menh/3652265/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.