Lại nhìn sang bên cạnh, mấy đứa trẻ vừa chơi vừa làm, đã cắt được ít nhất hai giỏ cỏ heo.
Cố Yên Nhiên che mặt, muốn khóc…
“Chị Tiểu Cố, chỗ này nhiều cỏ heo này, chị mau qua đây!”
Xảo Nhi nhà thím Thục Phân, từ hôm được cho ăn thịt thấy cô là ngọt ngào gọi “Chị Tiểu Cố”, ánh mắt nhìn cô tựa như nhìn người mẹ thứ hai vậy.
Cố Yên Nhiên co giật khóe môi, xua tay: “Chị nghỉ tí đã, tay sắp gãy mất rồi.”
Xảo Nhi kinh ngạc tròn mắt: “Không thể nào, chị mới cắt được một giỏ mà?”
Mấy đứa bé bên cạnh Xảo Nhi cũng tròn mắt nhìn cô, Cố Yên Nhiên bị nhìn đến mức ngại ngùng, hắng giọng nói: “Mấy hôm trước chị ngã xuống nước, còn chưa khỏe hẳn.”
Xảo Nhi gật đầu, biểu cảm giãn ra như muốn nói: “Thì ra là vậy.”
Rất nhanh cô bé đề nghị: “Bọn em hỗ trợ chị cắt cỏ heo nha? Mười giỏ mà thôi, bọn em làm tí là xong.”
“Thật?” Hai mắt Cố Yên Nhiên sáng lên, vờ đưa tay vào túi áo, từ không gian lấy ra một nắm kẹo: “Vậy chị cảm ơn trước, các em ăn đã hẵng làm!”
Bọn trẻ con thấy kẹo, tung tăng hớn hở cảm ơn cô, sau đó giúp cô cắt cỏ heo.
Xảo Nhi không lừa cô, chín giỏ còn lại, đám trẻ cắt xong trong chưa đầy nửa tiếng. Cố Yên Nhiên nhìn mười giỏ cỏ heo đầy ắp, cười tươi đến mức không khép được mồm.
Cô lại lấy ra một nắm kẹo, chia cho đám nhóc con.
Công việc đã xong, từ giờ là thời gian tự do của riêng cô!
Cố Yên Nhiên ngả lưng xuống đám cỏ xanh rờn, nhìn trời xanh mây trắng, hai mắt khép hờ.
Thiếp đi lúc nào không hay…
Đừng trách cô, có trách chỉ trách cuốn tiểu thuyết cô lấy bừa từ trong không gian ra quá hay, khiến cô đọc đến mê mẩn, hơn mười hai giờ đêm qua mới ngủ được.
Hậu quả là, lần nữa mở mắt, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, đám trẻ con vây quanh đại đội trưởng, ríu rít nói: “Chị Tiểu Cố đang ngủ, chú đừng đánh thức chị ấy!”
“Đúng vậy, sáng nay chị ấy khổ cực cắt được một giỏ cỏ heo, mệt quá ngủ thiếp đi rồi!”
“Hử?” Thẩm Đại Thắng nghe xong, nhìn mười giỏ cỏ heo được xếp ngay ngắn, hỏi: “Thế chín giỏ còn lại, ai cắt?”
“Tụi cháu đó!” Xảo Nhi ngây ngốc nhét một viên kẹo vào trong miệng, giơ vỏ kẹo lên khoe: “Đổi lại, chị Tiểu Cố cho tụi cháu rất nhiều kẹo, chị ấy là người tốt!”
“Người tốt, người tốt!” Đám trẻ con đồng thanh hô, tụi nó chưa từng ăn loại kẹo nào vừa thơm vừa ngon thế này.
Nghe xong, sắc mặt Thẩm Đại Thắng tối đen, gầm lên: “Thanh niên tri thức Cố, cô có biết xấu hổ không hả?!”
Cố Yên Nhiên giật mình nhảy cẫng lên, ánh mắt ngây ngốc nhìn Thẩm Đại Thắng, lại nhìn đám người vừa đi làm đồng về đang đứng xem kịch ở phía xa.
Cô chậm rãi lau nước miếng bên khóe môi, bày ra tư thế nữ tổng tài, nhướng mày: “Xấu hổ? Đó là cái gì?”
Từ đó, mỹ danh “Người đàn bà lười biếng” được Cố Yên Nhiên vinh hạnh nhận lấy.
Mỗi ngày, cô gắng gượng cắt hai giỏ cỏ heo, số còn lại mua chuộc đám trẻ trong thôn cắt giùm.
Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã đến thu hoạch vụ thu.
Mùa thu hoạch đến, trẻ con cũng không thoát khỏi số phận bị rút cạn sức lao động, chứ đừng nói là Cố Yên Nhiên.
“Bẻ ngô ở hai mẫu đất này, xong việc cô có thể về.” Thẩm Đại Thắng hất cằm chỉ vào phần đất do Cố Yên Nhiên phụ trách thu hoạch, ông không trông chờ cô có thể làm nhiều hơn, những thanh niên tri thức khác bẻ mười mẫu, riêng cô bẻ hai mẫu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]