Chương trước
Chương sau
Nhưng vào năm cô ấy mười tuổi, nhà nước phát động chính sách, kêu gọi thanh thiếu niên ở thành phố xuống nông thôn xây dựng tổ quốc, mỗi nhà phải có ít nhất một đứa con xuống nông thôn. Thời điểm đó cô ấy còn quá nhỏ, được cha mẹ bảo bọc, không cảm thấy chuyện này to tát thế nào.

Chỉ khi lớn lên, trở thành thiếu nữ duyên dáng xinh đẹp, nguyên chủ mới hiểu tầm quan trọng của chuyện này.

Phía trên cô ấy có hai người anh trai, một người chị gái. Hai anh trai đã sớm lấy vợ, không thể hưởng ứng chính sách quốc gia, chị gái nguyên chủ sinh non, cơ thể ốm yếu, cũng không đi được.

Người phải đi, đương nhiên là nguyên chủ khỏe mạnh vừa đến tuổi trưởng thành.

Nhưng nguyên chủ là chim hoàng yến được nuôi trong nhà kính, lớn lên trong sự yêu thương chiều chuộng của người nhà. Bảo cô ấy đi chịu khổ, cô ấy chịu làm sao được?

Vì quá tức giận và trách cha mẹ bất công, nguyên chủ đi, nhưng không nghe theo sắp xếp đến thôn Tứ Hòa gần thành phố, mà lại tự mình đăng ký, xuống thôn Du Thủy ở phía nam xa xôi, cách nhà cả ngàn cây số.

Càng khiến người khác tức giận hơn là, nguyên chủ vì tính trẻ con, kiêu căng, lúc đi mang độc vài bộ quần áo, tiền và tem phiếu cha mẹ chuẩn bị cũng không thèm cầm, hại bản thân suýt chút nữa chết đói giữa đường đến thôn Du Thủy.

Cố Yên Nhiên che mặt, không thể không mắng nguyên chủ là đồ não lợn.

May mắn thời đại này con người chất phác, hiền lành, mỗi người thương cảm cho nguyên chủ vài miếng ăn, giúp cô ấy chống đỡ đến thôn Du Thủy.



Khi đến đây, những thanh niên tri thức khác đều là tay xách nách mang, duy chỉ có nguyên chủ… buộc phải đổi quần áo lấy đồ ăn, mỗi ngày bán lưng cho trời, bán mặt cho đất kiếm công điểm.

Vì sức yếu, công điểm kiếm được ít, lại thêm không có tiền và tem phiếu dự trữ, gần hai tháng qua, nguyên chủ thấm câu “đói đến hoa mắt” mà trước kia cô ấy thậm chí còn chẳng thèm nghĩ đến.

Những lúc đói bụng, là Thẩm Đại Lệ ban phát từ bi cho cô ấy miếng ăn. Vì thế, quan hệ giữa nguyên chủ và Thẩm Đại Lệ khá tốt.

Nhưng nguyên chủ nào hay đây chỉ là một âm mưu, Thẩm Đại Lệ đối tốt với nguyên chủ, chẳng qua nhìn trúng nguyên chủ đơn thuần, muốn nguyên chủ làm thế thân cho cô ta mà thôi.

Thẩm Đại Lệ là người trọng sinh, kiếp trước, cô ta bị gia đình trọng nam khinh nữ ép gả cho tên lưu manh Thẩm Đại Cường, cuối cùng chết thảm vì bị Thẩm Đại Cường bạo hành khi đang mang thai.

Đời này, cô ta quyết tâm thay đổi số phận, không chỉ nhắm đến nam chính Lục Diên Lễ, mà còn hãm hại nữ chính Lâm Hiểu Nhan, trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường tìm đến hạnh phúc của hai người.

Trọng sinh trở lại năm mười tuổi, cô ta dựa vào trí khôn và những mánh khóe học được ở kiếp trước, thường xuyên ra vào chợ đen, kiếm được không ít tiền, nhưng cha mẹ cô ta là cái hố đen ăn tiền, bọn họ không còn thỏa mãn với những đồng tiền lẻ Thẩm Đại Lệ kiếm được nữa, vừa hay mẹ của Thẩm Đại Cường đến mai mối, đưa ra sính lễ gần sáu mươi khối tiền, hai mắt họ tỏa sáng, không chút do dự hứa gả Thẩm Đại Lệ. Thẩm Đại Lệ cảm thấy nguy cơ, lúc đi dạo vừa hay bắt gặp nguyên chủ nhếch nhác, thiếu hiểu biết lại dễ lừa gạt, trọng điểm là nguyên chủ xinh đẹp, chắc chắn sẽ làm vừa lòng Thẩm Đại Cường.

Trong đầu Thẩm Đại Lệ lập tức phác thảo bản kế hoạch, đồng thời chạy đến làm quen với nguyên chủ. Từ đó, mỗi lần nguyên chủ bị bắt nạt, đói bụng, Thẩm Đại Lệ vờ như “vô tình” bắt gặp, đứng ra đòi lại công bằng giúp nguyên chủ, chia sẻ đồ ăn của mình cho cô ấy.

Người không biết, còn tưởng Thẩm Đại Lệ là bạn thân tốt nhất thế gian.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.