Vào mùa đông tháng 12 âm lịch, nhìn thoáng qua có thể thấy điểm kết thúc của tuyết. 
Một cậu bé khoảng tám chín tuổi, mặc quần áo mỏng manh, một mình ngồi xổm dưới gốc tùng lau nước mắt, từ bên trong áo lấy ra một chiếc màn thầu đã nguội. 
Nó hít một hơi thật sâu, vùi đầu cắn một miếng rồi như nhớ ra điều gì đó, nó liền liếc sang khoảng trống bên trái. 
Do dự một lúc, Cố Mạt Trạch dùng sức bẻ màn thầu cứng, đi đến khoảng trống bên gốc cây, đưa một nửa bánh: "Tại sao lại đi theo ta, ngươi cũng đói à." 
Giọng nói non nớt vang lên trong tuyết, gió lạnh cuốn theo tuyết mịn, đánh lên bàn tay nhỏ bé trắng nõn, hồi lâu không có người đáp lại. 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Mạt Trạch lộ ra nghi hoặc, nó nhét màn thầu vào tay của bóng người trong tầm mắt, không ngờ hành động này xuyên qua người đối phương, màn thầu rơi thẳng xuống đất. 
Đôi mắt nó mở to, hai bàn tay nhỏ vung vẩy trong không khí với vẻ không thể tin được. 
Ở đây không phải có người sao? 
Sao không chạm được? 
Ngay sau đó, Cố Mạt Trạch phát hiện ra rằng bên cạnh mình có thêm một linh hồn, chỉ có nó mới có thể nhìn thấy, một linh hồn hư vô, mờ nhạt bén rễ cạnh nó. 
Cố Mạt Trạch gọi nó: Thiên Lễ.* 
Thiên Lễ hay còn gọi là món quà trời ban. 
Mười năm sau. 
Mưa phùn rơi xuống biển tre bao la. 
Nam tử trẻ tuổi cầm ô dừng chân trước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-my-nhan-su-thuc-benh-tat/2523345/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.