Tần Nhạc cố ý nuôi tóc dài thêm khoảng 5-6cm vì nhân vật Ôn Quỳnh. Bấy giờ nó được buộc túm đằng sau gáy.
Ánh đèn mờ ảo của quán bar khiến mũi hắn càng cao càng thẳng hơn. Khuôn lông mày như tượng tạc, bên dưới là bờ môi hồng nhạt, xuống thêm chút nữa sẽ thấy dáng người được che khuất đằng sau bộ âu phục rộng thùng thình cũ kĩ màu nâu...
Rõ ràng đang cố tình xây dựng tạo hình tiều tụy nhưng vẫn thấp thoáng phong thái quý tộc kiêu ngạo, chán chường.
Tần Nhạc như vậy quá khác biệt với các vai diễn mà Kỷ Li từng biết.
Y mở to mắt, nhìn mãi không rời.
Chẳng trách thời điểm Lộ Diệu bước vào quán bar đã chú ý đến Ôn Quỳnh; chẳng trách Lộ Diệu lại nổi hứng thú, nhất quyết mời đối phương một ly Long Island Iced Tea.
Tần Nhạc đóng vai Ôn Quỳnh giống loại rượu kia: bề ngoài vô hại thậm chí toát ra sức hấp dẫn không thể chối từ song khi thưởng thức, mùi hương nồng đậm ấy sẽ khiến người ta chẳng tài nào quên.
Tần Nhạc quá quen với những âm thanh tán dương. Hắn tránh khỏi đám đông vây xem, bước nhanh về phía Kỷ Li và Cameron.
"Đến rồi à?"
Câu hỏi hiển nhiên dành cho Kỷ Li.
Kỷ Li chưa kịp mở miệng đáp, Cameron liền hưng phấn ôm nam chính thứ nhất trong bộ phim của mình.
"Tần, lần đầu tiên tiếp xúc với Ôn Quỳnh chú liền nghĩ cháu là người hợp vai nhất, không ngờ hiện tại cháu vẫn có thể tạo bất ngờ lớn thế."
Đúng!
Nhân vật như đo ni đóng giày cho Tần Nhạc vậy!
"Cảm ơn đạo diễn, được chú khen chứng tỏ cháu thành công một nửa rồi."
Tần Nhạc có EQ cao, chỉ bằng mấy câu đơn giản đã nhân tiện khen luôn cả đạo diễn Cameron.
Kỷ Li khẽ cười, kìm lòng chẳng đặng, "Anh Nhạc, tạo hình này cực kì hấp dẫn luôn ấy."
Hai chữ "hấp dẫn" kia nghe êm tai kì lạ.
Tần Nhạc nhìn thẳng vào cặp mặt đầy vẻ thưởng thức của Kỷ Li, cố nén vui mừng, "Đạo diễn Cameron, chú sẽ phát hiện mình chọn đúng người sắm vai Lộ Diệu ngay thôi."
Cameron nhướng mày, xoa tay, "Kỷ, cháu mau make up đi, chú sắp không chờ nổi nữa."
"Vâng." Kỷ Li trả lời.
Khi cách Tần Nhạc khoảng nửa bước, đảo mắt quan sát đối phương: "Anh Nhạc khiến em áp lực quá."
Vừa là áp lực cũng vừa là động lực.
Kỷ Li đã lâu không thấy hưng phấn như bây giờ. Y đi theo nhân viên công tác đến phòng hóa trang dựng tạm.
Cameron không hiểu, tò mò gặng hỏi, "Tần, ban nãy Kỷ nói gì với cháu đấy?"
Đáy mắt Tần Nhạc xẹt qua tia thỏa mãn, mặt không đỏ tim không đập trả lời, "Em ấy bảo mình rất thích...Ôn Quỳnh của cháu."
"Thật à?" Cameron lờ mờ hiểu ra.
Tần Nhạc cười khẩy, "Đạo diễn, chú muốn chụp poster đơn đúng không? Cháu chuẩn bị xong rồi."
"Ừ, vậy bắt đầu chụp nhé."
Cameron gọi nhiếp ảnh gia tới, bắt đầu bấm máy.
Úc Phú Nhã và Bánh Bao bị nhân viên công tác cao to che khuất nhưng vẫn nghe được màn đối thoại kia.
Bánh Bao đẩy gọng kính đen, cảm giác mình vừa phát hiện một con người khác của vị ảnh đế nọ, "Chị Úc, sao tự dưng em thấy thầy Tần hơi nham hiểm sao á?"
Anh Kỷ nói vậy bao giờ?
Thầy Tần đang bắt nạt đạo diễn Cameron không biết tiếng Hoa!
"Đấy gọi là tâm cơ, lên kế hoạch từng bước chiếm đoạt bé cừu nhà mình." Úc Phú Nhã lạnh lùng đáp.
Bánh Bao chưa kịp tiêu hóa "cừu" có nghĩa là gì thì Úc Phú Nhã đã rảo bước về phía phòng hóa trang, "Chị Úc, chị đi đâu thế?"
"Đi trông chừng cừu khỏi bị sói đuôi to lừa."
"Dạ?"
...
Ekip nước ngoài phụ trách phần trang điểm vô cùng chuyên nghiệp. Sau khi xác nhận người đóng vai Lộ Diệu là Kỷ Li, bọn họ lập tức thiết kế tạo hình.
Lộ Diệu là phú nhị đại danh xứng với thực, khách quen tại các tụ điểm ăn chơi, ngợp trong vàng son đồi trụy.
Cho nên khác với tạo hình "chán chường" của Tần Nhạc, quần áo Kỷ Li mặc phải thật gọn gàng đẹp đẽ.
Một chiếc áo khoác dài màu tím kết hợp với áo len cùng màu, đồng hồ xa xỉ, dây chuyền, nhẫn chẳng thiếu. Ngay cả kiểu tóc cũng cần chăm chút tỉ mỉ từng sợi, tuyệt đối không thể mắc bất kỳ sai lầm nhỏ nào.
Sau khi hoàn thành tạo hình, Bánh Bao nhìn chằm chằm đồng hồ trị giá trăm vạn lẫn đống trang sức đắt đỏ trên người y, vô thức nuốt nước miếng.
Đoàn phim chịu chi thật!
Từ vai ăn mày xin cơm dọc đường đến phú nhị đại vàng bạc đầy người, mức độ giàu có tăng nhanh như tên lửa!
"Anh Kỷ, bây giờ anh là đại gia đấy."
Dứt lời, Bánh Bao liền bị Úc Phú Nhã thưởng một cái "búng trán", "Trông chân chó chưa kìa, mày nói như thể Siêu Ảnh nghèo tới nỗi không có tiền đập lên người Kỷ Li."
Bánh Bao cười hề hề, không giận mà chỉ xoa xoa gáy.
"Ok! Hiện ngài Kỷ có thể qua phim trường." Stylist lên tiếng.
"Vâng, cảm ơn mọi người." Kỷ Li cong môi, bước về phía quán bar.
...
Tần Nhạc đã hoàn thành poster quảng cáo, hiện bọn họ đang xúm lại lọc ảnh, photographer trắng trợn khen hắn bắt cam tốt.
Tần Nhạc luôn là người đầu tiên chú ý Kỷ Li, hắn không quan tâm mấy bức ảnh nữa, dứt khoát đứng dậy, "Chuẩn bị xong rồi à?"
Người xung quanh nhìn theo, kinh ngạc kêu:"Trời ơi, cậu diễn viên Hoa Quốc kia đẹp quá."
Áo khoác màu tím bỗng trở thành tồn tại sáng nhất quán bar.
Màu tím trước giờ rất kén người hợp, nếu da hơi đen, ngoại hình thô kệch chút chắc chắn không tài nào lấn át sắc màu cao quý lộng lẫy đó.
Nhưng Kỷ Li không chỉ mặc mà còn mặc rất đẹp.
Y nở nụ cười hờ hững bên dưới ánh đèn mờ ảo, cặp mắt tưởng chừng đơn thuần vô hại, bình thản tản ra cực quang rực rỡ, phản chiếu nội tâm mâu thuẫn của nhân vật ——
Lộ Diệu quen dùng ý cười và vẻ ngoài hào nhoáng để che giấu vết thương lòng đầm đìa máu tươi.
Kỷ Li hiểu nhân vật nên vừa đổi tạo hình, y liền biến thành Lộ Diệu.
"Tần, cháu nói đúng, Kỷ là một diễn viên tốt. Lộ Diệu của Kỷ khiến chú..."
Cameron phát ra âm thanh thỏa mãn, dùng vốn tiếng Hoa sứt sẹo để biểu đạt, "Bất ngờ không khác gì Ôn Quỳnh của cháu."
Ông chụp ảnh gửi cho biên kịch Amanda xem. Cô không đến tham gia quá trình quay chụp nên chưa thể cảm nhận trọn vẹn lực công kích, thật đáng tiếc!
Amanda yêu kịch bản như mạng, cô dành thời gian bốn năm mới hoàn thiện kịch bản Long Island Iced Tea, lúc lên kế hoạch quay chụp cũng đưa ra khá nhiều ý kiến.
Kết quả tới gần ngày bấm máy lại rút lui.
Tuy Amanda tin ánh mắt Cameron nhưng cô vẫn sợ sự chênh lệch giữa hiện thực và tưởng tượng.
Song Cameron tin chắc Kỷ Li lẫn Tần Nhạc sẽ làm Amanda quên đi mọi lo lắng.
"Đạo diễn, có chụp poster đơn của Kỷ không?" Nhiếp ảnh gia hào hứng vác thiết bị.
"Có chứ." Cameron gật đầu.
Ông nhìn Kỷ Li, hỏi: "Kỷ, cháu nghĩ Lộ Diệu là người như thế nào?"
"Cậu ấy không tới đây du lịch mà muốn tránh né..."
Giấu nỗi đau đầm đìa máu thịt sau nụ cười tươi rói. Khát vọng về tình thân, sự chờ mong tình yêu trong y vụt tắt kể từ lúc mẹ y qua đời.
Lộ Diệu buộc phải ngụy trang trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu.
Bởi vậy y chạy sang Iceland, trốn tại nơi chẳng có ai biết y.
Cameron không tỏ thái độ trực tiếp, ông kêu nhân viên công tác mang cho y ly rượu.
"Ừ, cứ thể hiện đúng những gì cháu cảm nhận. Kỷ, cháu chính là Lộ Diệu, chú sẽ không chỉ thêm nữa."
"Vâng."
Kỷ Li nhìn bốn phía, tìm khu vực sáng nhất quán bar.
Bởi vì quá chói nên bình thường vị trí này rất vắng vẻ.
Nhiếp ảnh gia tiến lại gần.
Đám đông xung quanh theo sát, bao gồm cả Tần Nhạc.
Kỷ Li ngồi trên ghế chân cao, khẽ lắc ly rượu.
Ánh đèn sáng lạn liên tục chiếu rọi những màu sắc bất đồng xuống khuôn mặt tuấn tú của y.
Nhiếp ảnh gia canh nhiều góc độ khác nhau.
Trông Kỷ Li như poster tạp chí di động, mọi cử động đều thật bắt mắt.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Vì thế sau khi chụp được vài tấm, Kỷ Li bèn đổi tư thế.
Y khom lưng, uể oải nằm nhoài ra bàn, buông lỏng ly rượu mặc kệ nó rơi vỡ.
Y nhìn chất lỏng màu đỏ chảy xuôi bên cạnh, nụ cười nơi khóe miệng dần biến mất, con ngươi trào dâng nỗi cay đắng vô tận.
Khí chất tự tin giảm sút, sự cô độc mãnh liệt tựa hồ có thể bóp chết y bất cứ lúc nào.
Kỷ Li giống thú hoang mình đầy thương tích được nhốt trong lồng giam rực rỡ.
Thân ở ánh sáng, lòng hướng về bóng tối.
Nhân viên công tác và khách khứa đều bị y cảm hóa, đồng loạt nhíu mày.
Bọn họ lo thanh niên sẽ cầm mảnh vỡ thủy tinh, tự chấm dứt tính mạng mình.
Nhiều người vây xem cùng chung suy nghĩ: nếu có ai đó ôm lấy y thì tốt, một cái thôi cũng được.
Nhiếp ảnh gia hiểu điều Kỷ Li muốn truyền đạt, điên cuồng ấn chụp.
Quá tuyệt!
Thực sự quá tuyệt vời!
Đạo diễn Cameron tìm hai diễn viên này ở đâu vậy? Bọn họ rõ ràng không hề chụp poster với nhau nhưng lại mang cảm giác cực kì ăn ý!
Làm người duy nhất đứng đằng sau ống kính, nhiếp ảnh gia nghĩ bọn họ là hai linh hồn cô độc gặp gỡ tại quán bar, thành công tìm kiếm nguồn ánh sáng chỉ thuộc về riêng mình.
Poster đơn chụp chưa đầy hai phút, đạo diễn Cameron đã hô ngừng.
Ông rất ưng cách tư duy của Kỷ Li, thậm chí không cần hướng dẫn thêm.
Bởi vì cảm xúc trên khuôn mặt mỗi người đã cho thấy phản hồi chân thật nhất.
Nhiếp ảnh gia lập tức kiểm tra ảnh gốc, đối chiếu xong bèn kinh ngạc phát hiện poster quảng cáo của Tần Nhạc và Kỷ Li hết sức hòa hợp.
Hai "nhân vật chính" vẫn chưa chụp chung đâu đấy!
Chứng tỏ bọn họ chính là soulmate!
Nhiếp ảnh gia không nỡ xóa bất kì tấm nào, lưu hết trong ổ cứng.
Đạo diễn Cameron quả không hổ danh là người từng nhận sáu giải thưởng "Đạo diễn xuất sắc nhất" tại liên hoa phim quốc tế Ana, ánh mắt chọn diễn viên cực chuẩn!
Hắn bắt đầu tưởng tượng khi bộ phim chính thức tuyên truyền sẽ gây chấn động cỡ nào!
Poster đơn ra lò!
Nhiếp ảnh gia háo hức muốn xem poster đôi, ngóng trông ngày bấm máy.
Tần Nhạc và Kỷ Li đều là diễn viên ưu tú, bọn họ biết mình nên làm gì để tìm trạng thái trong thời gian ngắn nhất.
Bởi vậy sau khi chụp poster xong, Cameron quyết định thực hiện cảnh quay đầu tiên luôn.
"Tần, cháu với Kỷ luyện đài từ nhé."
Cameron yêu cầu rồi vội vàng bàn bạc cùng ekip quay phim.
Nửa tiếng chuẩn bị trôi qua nhanh chóng.
Ở con đường bên ngoài quán bar, Kỷ Li cụp mắt ấp ủ cảm xúc. Cameraman đứng chếch phía trước y, chờ tiếng khởi động máy của đạo diễn.
Âm nhạc xập xình cách một bức tường quán bar truyền đến, câu "action" vang lên phá tan phần nào vẻ huyên náo ấy.
Cảnh thứ nhất bộ phim "Long Island Iced Tea" đồng thời cũng là phân đoạn Lộ Diệu gặp Ôn Quỳnh.
Những cửa hàng mặt phố thường đóng sớm vào tháng 10 tại Iceland, hiện chỉ còn vài bảng hiệu của những hộ kinh doanh nhỏ đang tỏa ánh sáng yếu ớt.
Kỷ Li đóng vai Lộ Diệu mặc áo khoác, tìm mãi mới thấy quán bar nhân viên phục vụ khách sạn đề cập trước khi mất kiên nhẫn.
Vừa đặt chân tới đã bị tiếng nhạc làm đinh tai nhức óc, mùi vị đặc trưng xộc thẳng lên mũi.
Hương rượu, thuốc lá cùng hơi thở nam nữ ái muội.
Nghe nhân viên khách sạn giới thiệu đây là quán bar lớn nhất Reykjavik.
Ba phần tư cư dân thành phố hưởng thụ cuộc sống về đêm tại nơi này. Bọn họ khiêu vũ, buông thả bản thân sau những ly rượu.
Một phần tư còn lại chui trong ổ chăn âu yếm người yêu.
Sự cô độc lẫn tình yêu thương vô hạn tồn tại song song.
Ống kính lướt xung quanh, dừng trên gương mặt Kỷ Li.
Y cảm nhận bầu không khí quen thuộc kia, đáy mắt tràn ngập nét cười tự giễu ——
Mình thật nhàm chán.
Nói tới đây để tránh đám bạn, không muốn tổ chức sinh nhật.
Kết quả chẳng dám ở khách sạn một mình vì quá cô đơn, sửa soạn ra đường.
Run rủi chọn trúng địa phương quỷ quái.
Cameron ngồi trước màn hình giám sát, cực kì hài lòng với biểu hiện của Kỷ Li.
Y khống chế nhân vật rất tốt.
Người phục vụ tiếp đón, mở miệng đọc thoại, "Chào ngài, ngài có thể chọn bàn hoặc đi một mình thì tới quầy bar order."
Kỷ Li nhíu mày, bất mãn khi phục vụ tỏ vẻ coi thường y.
Y ngoảnh đầu về phía quầy bar, lập tức chú ý tới người nọ.
Hắn yên tĩnh tập trung nhìn menu rượu, hàng mi khép hờ như đang chần chừ. Hầu kết khẽ nhúc nhích, vô cùng gợi cảm.
Đối phương mặc bộ đồ khá cũ kĩ nhưng chiếc quần tây bao lấy cặp chân dài chọc đúng gu Lộ Diệu.
Kỷ Li xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa, thoáng thả lỏng, "Ừ tôi đi một mình, không chọn bàn."
Dứt lời y bèn bước về hướng mục tiêu.
...
Cảnh đầu tiên đơn giản, Kỷ Li hoàn thành hết sức thuận lợi.
Ekip nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục ghi hình.
"Xin hỏi ngài đã quyết định được chưa? Nếu chưa vậy chúng tôi còn có cả bia nữa." Bartender mỉa mai, "Là loại rẻ nhất."
Ai đây?
Khí chất hơn người nhưng năm sáu phút trôi qua vẫn chẳng lựa xong. Tính ngồi không ư?
Tần Nhạc đóng vai Ôn Quỳnh ngước mắt, đầu ngón tay chạm vào menu rượu chợt khựng lại, mặt mày vô cảm.
Camera bắt trọn khoảnh khắc, truyền đến monitor.
Đáy mắt Cameron toát lên sự khen ngợi.
Tần Nhạc quả không phụ danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất Hoa Quốc, bằng động tác nhỏ đã thành công kiểm soát hoàn toàn nội tâm nhân vật.
Ôn Quỳnh từng là người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, là quý công tử mà nhiều kẻ ngưỡng mộ, là nghệ thuật gia được tôn sùng.
Thế mà bây giờ chẳng mua nổi một ly cocktail, lưu lạc tới mức ngay cả bartender cũng chế nhạo hắn.
Song lòng tự trọng không cho phép hắn chịu thua.
"Quán bar mấy người đặt quy định về thời gian chọn rượu, quá giờ sẽ đuổi khách à?" Hắn chất vấn.
Bartender biến sắc, chuẩn bị buông lời khó nghe.
"Cho tôi một ly Long Island Iced Tea, mời quý ngài này uống." Kỷ Li đi đến, trắng trợn ngắm nghía hắn.
Bartender quá quen với mấy màn tán tỉnh tương tự, biết ly rượu mang hàm ý nghĩa gì.
Tần Nhạc đóng vai Ôn Quỳnh quan sát cậu thanh niên xinh đẹp nọ, cau mày, "Cậu định mời tôi uống rượu?"
"Đúng." Kỷ Li đặt cùi chỏ lên quầy bar, nghiêng đầu hứng thú, "Không được sao?"
Càng nhìn y càng muốn lột sạch quần áo hắn.
Xem ra sinh nhật năm nay cũng không quá tệ.
Đôi mắt Kỷ Li chứa đựng dục vọng tìm tòi, xích lại gần hơn, "Anh và tôi đều cô đơn lẻ bóng, chi bằng làm bạn đêm nay?"
Dùng dáng vẻ thuần khiết nói những câu mặt đỏ tim đập.
Sự tương phản khiến người đối diện vô thức gật đầu đáp ứng.
"Trời ơi đạo diễn Cameron tìm bé đáng yêu này ở đâu vậy? Tôi bị em ấy hạ gục luôn rồi."
"Chết tiệt! Em ấy là bot nhỉ? Tôi theo đuổi em ấy nhé?"
Nhân viên công tác nước ngoài thấp giọng thảo luận, chẳng ngại ngần biểu đạt lòng nhiệt tình với bạn đồng giới hay khác giới.
Cameron nghe hết, ông nhìn Tần Nhạc chằm chằm.
Bọn họ đứng xem còn cảm nhận sức hấp dẫn rõ ràng huống hồ Tần Nhạc bị mê hoặc trực tiếp.
Việc ghi hình vẫn chưa ngừng.
Tần Nhạc đóng vai Ôn Quỳnh trầm mặc, cặp mắt tựa như hồ nước rộng bỗng nổi cơn sóng dữ.
Hắn cực kì ghét ai cố tình tiếp cận mình nhưng khi đặt chân tới nơi đất khách quê người, y đã giúp hắn dành lại danh dự.
Cầm ly rượu để đổi lấy một đêm triền miên?
Xin lỗi, hắn không muốn.
Bartender đặt ly Long Island Iced Tea trên bàn.
Tần Nhạc thấy người kia nở nụ cười ngỗ ngược, ngón tay thon dài đẩy ly rượu sang chỗ y, từ chối: "Đắt quá, tôi không thể uống."
Bầu không khí chợt đông cứng.
Camera di chuyển giữa hai người. Bọn họ đối diện nhau, một bên tò mò một bên tránh né, tạo sức giãn mãnh liệt.
Dao động tình cảm âm thầm cột hai người vào chung một chỗ, thà nói rằng bọn họ đang dựng kết giới cấm người ngoài xâm phạm còn hợp lý hơn.
Thật tuyệt vời!
Cameron chẳng tiếc lời khen, mừng húm vì không chọn diễn viên nước ngoài.
Nhân vật chính thay đổi, cảm giác cũng khác biệt theo.
Ông nghĩ, chỉ mình Kỷ Li và Tần Nhạc mới đủ sức khắc họa Lộ Diệu và Ôn Quỳnh.
Kỷ Li không rời mắt khỏi Tần Nhạc, y hỏi bartender, "Hết bao nhiêu tiền?"
"8 đô la Mỹ ạ."
Kỷ Li nhướng mày, đưa Tần Nhạc ly rượu, gõ gõ quầy bar, "Thêm ly nữa, tôi uống cùng quý ngài đây."
Bartender gật đầu, bận rộn pha chế.
Ấn đường Tần Nhạc nhíu chặt, ngữ khí khó chịu: "Thưa ngài, tôi đã nói mình không uống nổi ly rượu này rồi."
Kỷ Li bỗng tiến lại gần, đầu ngón tay không an phận lướt từ khóe môi hắn đến hầu kết, "Uống rượu thôi mà, anh tưởng tôi làm gì anh?"
Nơi bị chạm chợt nóng bừng.
Tần Nhạc chẳng tài nào kiềm chế trái tim rung động, muốn nắm bàn tay đang châm lửa kia.
Hắn híp mắt, một giây sau liền thoát khỏi kịch bản, hiện thực hóa ý định.
Xúc cảm mềm hơn tưởng tượng nằm gọn trong tay Tần Nhạc, cơn nóng không giảm còn tăng.
Đây là đầu tiên Tần Nhạc tự tiện sửa kịch bản.
Kỷ Li hơi hoảng nhưng vẫn bình tĩnh rất nhanh. Y rụt tay về song sức lực đối phương mạnh hơn y dự đoán.
Y quyết định thay lời thoại gốc: "Hôm nay là sinh nhật tôi nên tôi muốn mời người lạ uống rượu tâm sự. Nếu anh không thích thì tôi tìm ai khác vậy."
Ban đầu tấn công quyết liệt nay bỗng vội vàng rút lui.
Ly Long Island Iced Tea thứ hai được đem lên.
Tần Nhạc hờ hững cong môi, buông đối phương ra rồi nhấc ly rượu lên, "Được, cảm ơn cậu."
Đôi bên nhường nhau, lật ngược cục diện, trông càng có hồn hơn.
"Cut!"
Cameron hô to, tuyên bố cảnh quay kết thúc.
Tần Nhạc thoát li kịch bản, mọi người chắc mẩm Cameron sẽ kêu "làm lại" nhưng ông bèn sảng khoái nói.
"Qua!"
Cameron rất thích màn tương tác ngẫu hứng ban nãy.
Ôn Quỳnh giống ly rượu Long Island Iced Tea: sâu bên trong con người hắn là cá tính tiềm ẩn, hắn thà bị hiện thực đánh vỡ đầu chảy máu cũng không chịu thua.
Mặc dù rơi xuống tình cảnh hiện tại, hắn vẫn phải nằm ở thế kiểm soát và chủ động.
Trái ngược với Lộ Diệu, y khoác lớp ngụy trang nhưng nội tâm chồng chất vết thương, không để bất kì kẻ nào tự tiện vượt qua ranh giới.
Do đó khi Ôn Quỳnh đột ngột "tấn công" sẽ khiến y hoảng hốt.
Cảm xúc bất chợt kia bộc lộ chút mơ hồ đáng yêu, khác hẳn Lộ Diệu thường ngày.
Lần gặp mặt đầu tiên bọn họ đã thể hiện những nét bất đồng đặc biệt, không OOC song vẫn khiến hai nhân vật thêm sinh động.
Cameron đánh giá dựa trên kinh nghiệm đạo diễn, phân đoạn này chắc chắn phải đạt điểm tối đa.
"Tần, Kỷ, độ ăn ý giữa các cháu không hề giống như mới hợp tác."
"Chúng cháu từng đóng phim chung hai lần ở Hoa Quốc." Tần Nhạc vừa đi vừa trả lời.
Kỷ Li bám theo, muốn nhìn thử thành quả: "Đạo diễn, cháu có thể xem lại cảnh quay không?"
"Đương nhiên."
...
Bánh Bao quan sát hai người kia, không nhịn được kêu, "Chị Úc, em thấy vai Lộ Diệu của anh Kỷ cực kì hấp dẫn."
Kỷ Li chưa từng diễn nhân vật chủ động tán tỉnh người khác, toàn thân tản ra mùi vị gợi tình khó tả.
Khiến người khác muốn...khửa khửa khửa.
"...Nếu cứ tiếp tục, chẳng may thầy Tần thích anh Kỷ thì sao?" Bánh Bao nuốt nước bọt, nhỏ giọng lầm bầm.
Dứt lời, Úc Phú Nhã liền "búng trán" cậu.
Thằng nhóc thối, mày hết chuyện để nói à!
Thích cái gì mà thích?
Nếu tiếp tục, anh Kỷ nhà mày sẽ bị đối phương xực luôn đấy!
Bánh Bao né sang đúng lúc trợ lý sản xuất mang lịch quay đến, "Chị Úc, đây là cảnh ngày mai, lát nữa phiền chị kiểm tra rồi báo cho Kỷ biết."
"Ừ."
Vì tuyến thời gian trong kịch bản, lịch trình thường phát sớm hơn một hôm.
Bọn họ không sắp xếp cảnh quay trước hay cần kiểm tra nhiều lần, bớt kha khá phiền toái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]