Lần trước thấy cô khóc là lần đầu tiên cô có thể chủ động biến thành người. Khi đó anh cũng không mấy để ý.
Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ khóc nỉ non của Nguyễn Nặc, vậy mà nó lại ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Mới vừa rồi anh ôm thân thể của cô, cô còn khẽ run lên, nhưng cô đã nhanh chóng thích ứng được tình huống.
"Vì sao khóc?" Mèo ngốc che không kín, lộ ra khóe mắt hơi ửng đỏ, cho nên anh liếc một cái đã nhận ra.
"Em không sao." Cuối cùng Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, dừng lại ý muốn khóc lần nữa. Cô chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Thấy khuôn mặt âm trầm của Từ Kha, Nguyễn Nặc biết anh đang tức giận. Có lẽ là tức giận vì cô đã gạt anh một số chuyện nhưng chuyện đó liên quan đến một thế giới khác, liên quan đến việc vì sao cô lại đến thế giới này.
Cô không muốn nói.
Chỉ có thể miễn cưỡng dỗ dành anh.
"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện, có chút khổ sở." Nguyễn Nặc vừa giải thích vừa lau mặt vào vai của anh, tay cũng buông cái gối ra, đổi thành ôm cánh tay anh.
Thấy anh vẫn còn không động đậy gì, Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt đen sáng như bảo thạch kia của anh, trong lòng cô run lên, người trốn tránh trước chính là cô.
Nguyễn Nặc rủ mắt xuống, lông mi cong vểnh tạo thành một cái bóng mờ, "Em sẽ nói cho anh nhưng bây giờ còn có rất nhiều yếu tố chưa xác định, chờ em được không..."
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660606/chuong-64.html