Chương trước
Chương sau

Lần trước thấy cô khóc là lần đầu tiên cô có thể chủ động biến thành người. Khi đó anh cũng không mấy để ý.
Nhưng bây giờ, nhìn dáng vẻ khóc nỉ non của Nguyễn Nặc, vậy mà nó lại ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Mới vừa rồi anh ôm thân thể của cô, cô còn khẽ run lên, nhưng cô đã nhanh chóng thích ứng được tình huống.
"Vì sao khóc?" Mèo ngốc che không kín, lộ ra khóe mắt hơi ửng đỏ, cho nên anh liếc một cái đã nhận ra.
"Em không sao." Cuối cùng Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, dừng lại ý muốn khóc lần nữa. Cô chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Thấy khuôn mặt âm trầm của Từ Kha, Nguyễn Nặc biết anh đang tức giận. Có lẽ là tức giận vì cô đã gạt anh một số chuyện nhưng chuyện đó liên quan đến một thế giới khác, liên quan đến việc vì sao cô lại đến thế giới này.
Cô không muốn nói.
Chỉ có thể miễn cưỡng dỗ dành anh.
"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến một số chuyện, có chút khổ sở." Nguyễn Nặc vừa giải thích vừa lau mặt vào vai của anh, tay cũng buông cái gối ra, đổi thành ôm cánh tay anh.
Thấy anh vẫn còn không động đậy gì, Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên, chống lại cặp mắt đen sáng như bảo thạch kia của anh, trong lòng cô run lên, người trốn tránh trước chính là cô.
Nguyễn Nặc rủ mắt xuống, lông mi cong vểnh tạo thành một cái bóng mờ, "Em sẽ nói cho anh nhưng bây giờ còn có rất nhiều yếu tố chưa xác định, chờ em được không..."
Thấy bộ dạng chán nản tinh thần sa sút của cô, Từ Kha liền mềm lòng, cúi đầu ngăn chặn môi cô, không để cho cô nói những lời an ủi kia nữa.
Cách tốt nhất bây giờ chính là an ủi.
Trong lòng cô có chút không biết làm sao nhưng lại hết sức đón ý hùa theo. Từ Kha nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, đầu ngón tay từng chút xuyên qua từng sợi tóc của cô.
"Anh đợi em." Sau khi hôn xong, Từ Kha thỏa mãn rời khỏi môi cô, lại đưa ngón trỏ tay phải ra lau cánh môi giúp cô.
Nguyễn Nặc ngốc nghếch gật đầu một cái, sau đó vội vàng lui ra khỏi lòng anh, trốn một góc khác trên ghế sa lon, nhìn anh đầy phòng bị.
Động tác mới vừa rồi thật sự quá mập mờ, cô mắc cỡ lại vùi mặt vào gối ôm.
Lần đầu tiên Từ Kha cảm thấy cô có thể biến thành mèo không phải không có lý do, ngày thường thì nhạy cảm như mèo trong đám người mà bây giờ lúc xấu hổ cũng làm cho anh cảm thấy đáng yêu.
"Đi tắm đi, rồi ngủ sớm chút." Từ Kha vươn tay xoa đầu cô, sau đó dẫn đầu đi vào phòng ngủ.
Nghe được bước chân rời đi của anh, Nguyễn Nặc mới chậm rãi đứng dậy lấy quần áo đi tắm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Kha đi đến công ty, ngay sau đó Nguyễn Nặc thức dậy đi đến đoàn phim, cảnh quay hôm nay cũng không nhiều, quay một buổi sáng đã kết thúc,
Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, Ôn Nhã đi tới, liếc mắt nhìn cô, "Đi thôi."
Tiểu Ngư đang định đến ngăn trước mặt cô nhưng lại bị Nguyễn Nặc cản lại.
"Không sao, chị và Ôn Nhã trò chuyện một chút, sẽ về nhanh thôi."
Tiểu Ngư lo lắng nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được cô, thả tay đang nắm cô ra.
Nguyễn Nặc theo Ôn Nhã đến quán cà phê W. Lúc này bên trong quán rất ít người, Ôn Nhã tùy ý chọn một chỗ dựa vào cửa sổ ngồi xuống, Nguyễn Nặc theo sát cô ta ngồi ở đối diện.
"Hai ly cà phê latte, cảm ơn." Ôn Nhã nói với nhân viên phục vụ.
Nguyễn Nặc không thèm để ý uống cái gì, bây giờ tâm tư của cô đều đặt lên người cha cô, cuối cùng không biết Ôn Nhã này đã biết cái gì.
"Cô biết Nguyễn Minh Trình?" Nguyễn Nặc mở miệng trước.
Ôn Nhã mỉm cười nhẹ, hứng thú nhìn về phía cô, "Tất nhiên, thậm chí tôi còn biết ở nhà cô được mọi người gọi là gì."
Vừa lúc nhân viên phục vụ đưa cà phê đến, cắt đứt suy nghĩ của Nguyễn Nặc.
Cô không tự giác đưa tay nắm thật chặt cái ly trước mặt, cũng không để ý đến nhiệt độ, "Cô và tôi đều sống ở thế giới kia?" Nguyễn Nặc suy nghĩ, lại thêm hai từ, "Đã từng."
"Đúng vậy." Ôn Nhã cười châm chọc một tiếng, "Còn là bạn học cũ nữa."
Nguyễn Nặc nhíu mày, không nói chen vào, chờ đợi cô ta giải thích.
"Sao cô có thể nhớ những nhân vật râu ria như vậy được, từ nhỏ cô đã được mọi người vây quanh." Ôn Nhã bưng cà phê lên uống một ngụm nhỏ, mới tiếp tục nói, "Sau sơ trung, tôi đã không đi học nữa."
Nghe cô ta nói như vậy, hình như Nguyễn Nặc nhớ lại. Quả thật cô có một người bạn học sau sơ trung đã lăn lộn trong xã hội, nhưng đối với cô mà nói người kia chỉ là một khuôn mặt mơ hồ, ngay cả tên cô không thể nhớ nổi.
Nhìn khuôn mặt đầy vẻ mờ mịt của Nguyễn Nặc, Ôn Nhã đã sớm ngờ đến, "Chúng ta đều thích vẽ nhưng cô mời được họa sĩ tốt nhất đến dạy kèm, mà tôi chỉ có thể thông qua làm công kiếm tiền tự học."
"Chuyện này rất không công bằng đúng không?" Ôn Nhã cười chế giễu, "Cuối cùng, bộ truyện tranh tôi vẽ đạt được thành công, cô biết tôi đã bỏ bao nhiêu công sức không?"
Vẻ mặt của cô ta dẫn trở nên dữ tợn, "Nhưng cô lại đến, phá hư tác phẩm của tôi, cô để cho Ôn Nhã của tôi trở nên không quan trọng nữa, cô vẫn là cô công chúa nhỏ được mọi người vây quanh, mà tôi lại bị mọi người vứt bỏ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.