Khói mù dưới đáy mắt Nguyễn Nặc dần tản ra, đứng lên chậm chạp đi về phía anh, cô chưa kịp chủ động nắm lấy tay Từ Kha, anh đã nắm tay cô trước, nhẹ nhàng kéo cô đến trước mặt anh.
Đau.
Cô hơi nhíu mày, mới vừa rồi cả tâm trí đều lo lắng cho Tiểu Ngư nên không phát hiện cánh tay của mình bị trầy da. Nhưng bởi vì vết thương không sâu, cũng không đau lắm cho nên bị cô bỏ qua.
Chỉ thấy anh cúi đầu xuống chăm chú nhìn vào vết thương kia.
"Từ Kha, của em chỉ là chuyện nhỏ, vì cứu em mà Tiểu Ngư bị thương nghiêm trọng hơn, em muốn chờ cô ấy đi ra." Nguyễn Nặc sợ anh sẽ trực tiếp dẫn cô về, cho nên trước tiên kể lại mọi chuyện rõ ràng.
Cô vừa nói, tay còn lại không được nắm kéo lấy ống tay áo của anh, trong động tác mang theo chút làm nũng, trong đôi mắt cũng có sự mong đời nhìn anh.
"Đi lấy hộp cứu thương đến đây, ở chỗ này xử lý vết thương cho cô ấy một chút." Cuối cùng Từ Kha vẫn thỏa hiệp, để cho Nguyễn Nặc ngồi xuống cái ghế bên cạnh, còn mình thì ngồi bên cạnh cô.
Không cần nhắc nhở, Lục Tu lập tức hiểu được, người Từ Kha nói là anh ta, vì vậy anh ta vội vàng hành động, ôm hồ sơ đứng lên, "Vậy tôi đi lấy hộp cứu thương."
Nguyễn Nặc chậm rãi nghiêng cơ thể của mình về phía Từ Kha, nghiêng đầu dựa vào cánh tay bền chắc của anh, cô muốn rút tay từ trong tay của anh về, kết quả lại bị anh nắm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660595/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.