Lâm Tiểu Di là người Duy Du sắp xếp cho cô, không cần nói đến quan hệ của Duy Du và Từ Kha, chỉ cần nhìn vào mức độ săn sóc thường ngày của chị ấy với mình thì cũng sẽ không cố ý gài bẫy cô. Còn nhớ sau lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc gương đáng sợ kia rồi biến thành mèo, Duy Du luôn gác lại công việc để đích thân tới gặp cô, cho nên chị ấy hẳn là không biết Lâm Tiểu Di đang làm những gì. Hóa ra người cô nên đề phòng nhất lại chính là người thân cận nhất, Nguyễn Nặc im lặng thở dài một hơi, trong lòng có chút vui mừng, vừa rồi cô đã nhờ Tiểu Di giúp cô chú ý xem có ai đến vị trí của mình trong phòng thay đồ sau khi cô rời đi không, bây giờ đã không cần nữa rồi. Nhưng cô vẫn nghi ngờ một chỗ, mình là Lâm Tiểu Di không thù không oán, tại sao lại đột nhiên muốn đến hại cô, hơn nữa hình như là còn biết được nhược điểm của cô, khi bị sợ hãi thì sẽ biến thành mèo Xiêm La. Nếu chỉ dựa vào khoảng thời gian ít ỏi mà hai người sống chung thường ngày thì hiển nhiên là không thể nào bị cô ta đoàn ra dễ dàng như vậy được. Như vậy thì chỉ có thể là người mà Lâm Tiểu Di đang nói chuyện điện thoại kia. Nguyễn Nặc cắn răng, từ từ vặn chốt cửa ra, bình tĩnh đi tới bên cạnh Lâm Tiểu Di đang nói chuyện. Hình như cô ta chỉ chú tâm vào nội dung cuộc điện thoại, nghiêng người không chú ý đến có người đứng bên cạnh, cô ta vẫn cứ tiếp tục thảo luận. “Lần này tôi sẽ không giúp cô làm nữa.” Lâm Tiểu Di cắn răng nghiến lợi nói, bàn tay nắm chặt lại, dường như nếu làm như vậy thì có thể để cho niềm tin của cô ta càng thêm kiên định hơn. Nguyễn Nặc mở vòi nước, cứ để mặc cho dòng nước trong suốt xối qua tay mình. Thời tiết đúng thật là rất lạnh, khiến cả nước cũng biến thành nước đá, tay cô đã dần dần đỏ lên. Nhưng cô hoàn toàn không phát hiện ra, đặt hết sự chú ý lên Lâm Tiểu Di đang gọi điện thoại ở bên cạnh. Cũng không biết đối phương nói gì mà khiến Lâm Tiểu Di im lặng một hồi lâu. “Được, tôi đồng ý với cô, đây là lần cuối cùng.” Sự kiên định của Lâm Tiểu Di cuối cùng cũng tan rã sau khi bị đối phương uy hiếp, dụ dỗ một hồi. Khóe miệng Nguyễn Nặc lộ ra nụ cười châm chọc. Cô thật là tò mò đối phương đã dùng điều kiện gì mà lại khiến cho Lâm Tiểu Di thay đổi nhanh như vậy. Nguyễn Nặc lấy một cái khăn giấy bên cạnh rồi lau sạch tay, nhân tiện đoạt luôn điện thoại bên tai của Lâm Tiểu Di. Mới đầu Lâm Tiểu Di còn ngơ người không hiểu gì, nhưng sau khi ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của Nguyễn Nặc, nhất thời cũng không dám cử động nữa. Biểu cảm trên mặt cô ta lập tức cứng đờ, ngay cả bàn tay vốn dĩ muốn đưa về phía Nguyễn Nặc để cướp lại điện thoại cũng dần dần phát run. “Nếu như cô làm tốt thì đây là việc cuối cùng mà tôi nhờ cô làm, tôi đảm bảo.” Người ở đầu dây bên kia vẫn đang nói chuyện. Từ đầu đến cuối Nguyễn Nặc cũng chỉ mỉm cười, yên lặng nghe, mắt nhìn thẳng vào người Lâm Tiểu Di trước mặt, bây giờ chuyện xấu của cô ta bị bại lộ, vẻ mặt kinh hoảng, không nói được lời nào. Mà qua câu nói ban nãy của người ở đầu dây bên kia, Nguyễn Nặc đã có thể đoán được chủ nhân của giọng nói đó, chính là Ôn Nhã. Quyển truyện tranh này phát triển xoay quanh Ôn Nhã, nếu như không phải chính tai nghe được thì Nguyễn Nặc cũng sẽ không tin tưởng một người được xây dựng theo hình ảnh dịu dàng, hiền lành như Ôn Nhã sẽ uy hiếp người khác đi hãm hại cô. “Sao vậy, muốn đổi ý hả?” Không nghe được câu trả lời của đối phương nên ngữ điệu của Ôn Nhã hơi không vui, giọng nói cũng trầm xuống, khác xa so với giọng nói ôn tồn, lời nói nhỏ nhẹ thường ngày. “Không đổi ý.” Nguyễn Nặc lạnh lùng nhận lời cô ta: “Cô Ôn à, cô còn muốn xem tôi làm gì nữa không, hay là nói ra hết một lần luôn đi.” Ôn Nhã ngẩn người, dường như không dám tin kế hoạch của mình lại bị vạch trần ngay trước mặt như vậy, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại: “Tôi muốn nhìn thấy cô ngã từ trên mây xuống đáy cốc.” Nguyễn Nặc không dám tin Ôn Nhã sẽ ghi hận cô như vậy, rõ ràng là các cô cũng chưa đụng chạm gì cả: “Tại sao cô lại ghi hận tôi như vậy?” “Tại sao?” Ôn Nhã cười nhạt một tiếng: “Nào có nhiều tại sao như vậy. Tôi cũng rất muốn biết tại sao cô có thể ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng khi đã cướp đi mọi thứ của tôi như vậy.” Dưới ngòi bút của cô ta thì Ôn Nhã hoàn toàn chính là một đóa hoa trắng nhỏ lương thiện, nhưng chính bản thân cô ta lại không phải vậy nên Ôn Nhã là dáng vẻ lý tưởng nhất của cô ta. Từ sau khi cô ta xuyên qua cuốn truyện tranh mình vẽ, vẫn cho rằng có thể hưởng thụ sự ôn nhu của nam chính do cô ta tạo nên, còn có cả cảm giác sao trăng vây quanh kia nữa, đáng tiếc lại chẳng có cái nào cả. Mà những thứ này lại hoàn toàn đưa hết cho con mèo Nguyễn Nặc này, cô ta không cam lòng. Toàn bộ những nhân vật trong truyện đã bị hủy hoại, còn có cơ hội mà vai chính nên có nữa, tất cả đều là của Nguyễn Nặc, cô dựa vào gì mà lấy được những thứ này. Ôn Nhã nắm chặt cây son vừa mở ra trong tay, không tiếc để nó bị đứt gãy trong tay mình, trong lòng bàn tay cô ta giống như là bị nhuốm máu đỏ tươi vậy. Nguyễn Nặc lẳng lặng nghe Ôn Nhã nói, chính bản thân cô cũng biết, sau khi xuyên sách thì thế giới này đã biến đổi rồi, có lẽ là cô thật sự đã mang đến bước ngoặt chuyển tiếp cho thế giới này, nhưng cô không cảm thấy mình đã cướp đi cái gì của Ôn Nhã cả. Ôn Nhã yêu Từ Lẫm thì anh ta vẫn ở bên cạnh cô ta như cũ, chỉ là thưởng thức của Từ Duy Du thì cô không thể nắm bắt được. “Ôn Nhã, tôi không lấy thứ gì của cô cả.” Nguyễn Nặc nói chắc chắn, nhưng trong lòng lại nghi ngờ, tại sao Ôn Nhã lại cho rằng cô cướp đồ của cô ta, hình như cô ta vốn dĩ cũng biết kết cục của câu chuyện, biết hết mọi tình tiết ở đây. “Không sao, Nguyễn Nặc, tôi sẽ lấy lại từng thứ từng thứ một.” Bỗng nhiên Ôn Nhã lại bình tĩnh lại rồi nói ra những lời này, đưa tay lên liếc nhìn qua màu đỏ trong lòng bàn tay mình, cô ta không chỉ phải đoạt lại những thứ thuộc về mình, còn muốn khiến Nguyễn Nặc phải thân bại danh liệt. Nguyễn Nặc còn chưa kịp đáp lại thì Ôn Nhã đã cúp điện thoại. Nghe âm thanh tút tút truyền đến trong loa, Nguyễn Nặc thờ dài một hơi, trở thành kẻ địch của nữ chính trong truyện tranh cũng là chuyện khó đây. “Nguyễn Nặc.” Lâm Tiểu Di sợ hãi nhìn Nguyễn Nặc, trong lòng nghĩ nếu như cô nói chuyện này cho Từ Kha, vậy thì xong đời rồi, cô ta không nên bị ma ám mà muốn Ôn Nhã cho cô ta khoản tiền kia, nhưng nếu như không làm vậy thì món nợ do cô ta mua những thứ xa xỉ kia cũng không trả nổi. Nguyễn Nặc lãnh đạm liếc mắt nhìn cô ta: “Đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì, cô đâu cần phải sợ đến mức này.” Lâm Tiểu Di nghe được lời này của Nguyễn Nặc thì yên lòng lại, dù sao thì bình thường khi ở chung với Nguyễn Nặc, cảm thấy cô là một người thân thiện, vô cùng dễ gần: “Cảm ơn Nguyễn Nặc.” Cuối cùng thì Lâm Tiểu Di cũng khẽ mỉm cười, Nguyễn Nặc nhất định là còn có thể chấp nhận cô ta. “Tôi sẽ nói với Từ Duy Du, cô không thích hợp với công việc này. Bảo chị ấy đổi một người trợ lý khác cho tôi.” Nguyễn Nặc lạnh lùng nói: “Đến lúc đó chị ấy sắp xếp công việc gì cho cô thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả.” “Cái gì?” Bây giờ Lâm Tiểu Di mới biến sắc, làm trợ lý cho Nguyễn Nặc có lương cao, phúc lợi tốt, đây là cơ hội mà cô ta cố gắng nhiều năm ở công ty mới có được, làm sao lại nói bỏ là bỏ được. Dựa vào quan hệ của Nguyễn Nặc và tổng giám đốc Từ thì thay đổi công việc cho cô ta là một việc vô cùng đơn giản, nói không chừng ngay cả cơ hội ở lại Châm Duyệt cũng không có. “Nguyễn Nặc, em đã làm trợ lý cho chị lâu như vậy rồi, chị không thể không để ý đến một chút tình cảm nào như vậy được.” Lâm Tiểu Di bày ra vẻ mặt oan ức, chẳng qua là chỉ bị dù dọa một chút thôi, cũng không cần trừng phạt mạnh tay như vậy, cô lại cứ làm quá lên. “Lâm Tiểu Di, từ khi cô trợ giúp Ôn Nhã hại tôi thì cô cần phải nghĩ đến kết cục này rồi. Tôi không có cách nào tha thứ cho cô, nói thẳng với Từ Duy Du là cô không thích hợp đã là sự nhân từ lớn nhất của tôi rồi.” Nguyễn Nặc đẩy điện thoại vào trong ngực cô ta, sau đó đi ra khỏi phòng vệ sinh. Cô chỉ vừa lên đăng đàn ấm ức đã gặp phải nhiều chuyện như vậy rồi. Những vệ sĩ Từ Kha sắp xếp chỗ cô đều đang đứng chờ cô ở bên ngoài, Nguyễn Nặc mới vừa ngẩng đầu lên đã cảm thấy không đúng, tại sao bây giờ vẻ mặt của hai nữ vệ sĩ này lại nghiêm trọng như vậy, hơn nữa cũng đồng loạt nhìn chằm chằm vào sau lưng cô. Khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Nặc đã được một người trong những nữ vệ sĩ của cô kéo ra, tránh thoát khỏi sự tấn công của Lâm Tiểu Di. Một nữ vệ sĩ khác tiến lên, dễ dàng bắt lại Lâm Tiểu Di, đè ngã cô ta xuống đất. Nguyễn Nặc nhìn nữ vệ sĩ mới vừa kéo cô ra với vẻ cảm ơn, sau đó xoay người lại đi đến chỗ Lâm Tiểu Di: “Hình như người không để ý đến tình cảm là cô mới phải, hoàn toàn chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân. Nếu như tôi tiếp tục giữ cô lại bên cạnh thì có phải sẽ lại phản bội tôi chỉ vì một khoản tiền khác không? Tôi sẽ không cho cô cơ hội này đâu.” Bây giờ trên mặt Lâm Tiểu Di đã không còn sự đáng thương như vừa rồi nữa, ngược lại giống như một phần tử xấu xa đang vùng đường, thể hiện ra biểu cảm tự bản thân cho rằng dọa người nhất: “Nguyễn Nặc, không có người chống lưng cho cô thì cô chẳng là cái thá gì cả.” Nguyễn Nặc quay đầu đi, không nhìn cô ta nữa. Nữ vệ sĩ hiểu ý đưa người đi. Còn đưa người đi đến chỗ nào thì Nguyễn Nặc không biết, cô cũng chẳng quan tâm. Bọn họ là người của Từ Kha nên sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện. Cô đứng ở hành lang chỗ đón gió, bị gió lạnh thôi một hồi rồi mới trở về. Dù trên người có ấm áp hơn đi nữa thì cũng không ấm đến trong lòng cô được. Lần đầu tiên cô biết, hóa ra ở trong bóng tối lại có nhiều người đang chờ đợi để xem trò hề của cô, chờ cô mất hết tất cả như vậy. Thế giới này thật là phức tạp. Cô thật sự có thể sống mà đi tiếp sao? Khi Nguyễn Nặc đang ngồi ngẩn người trên ghế dài, Ninh Tiên Du đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, cô ta vừa mới quay xong một cảnh, bây giờ mới hiếm khi rảnh rỗi. “Ban nãy vẫn còn rất vui vẻ mà, sao bây giờ lại là vẻ mặt muốn khóc này vậy?” Ninh Tiên Du là một người phụ nữ xinh đẹp, diễn xuất lại nghiêm túc, để lại ấn tượng rất tốt. Còn tốt hơn nhiều so với một người đã nhiều tuổi, không có gì đột phá về kỹ năng diễn xuất, trong lòng chỉ biết thầm than phiền về những thứ chưa vừa ý. Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Đột nhiên tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ khá lên nhiều rồi.” “Quả nhiên, phụ nữ đều thay đổi rất nhanh.” Ninh Tiên Du nói một cách cởi mở: “Tôi không khuyên cô suy nghĩ đến những chuyện khiến cô không vui, bởi vì một lát nữa nó sẽ trở thành trở ngại của chúng ta, bạn thân của tôi thì mỗi ngày đều phải cười lên mới được.” Dĩ nhiên Nguyễn Nặc biết bạn thân là ở trong phim, nên sau đó đã gật đầu ngay: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ diễn thật tốt.” “Vậy là được rồi, cô đi dặm phấn lại trước đi, rất nhanh sẽ đến cảnh của chúng ta đó.” Ninh Tiên Du đứng lên, lười biếng vươn vai. “Được.” Nguyễn Nặc sờ sờ lên khóe mắt, phát hiện không biết từ lúc nào mà mắt cô đã ươn ướt rồi. Cảnh diễn hôm nay của Nguyễn Nặc vô cùng nhiều, thẳng đến ba giờ rạng sáng thì đạo diễn mới đóng máy. Nguyễn Nặc lên tiếng chào hỏi với mọi người xong thì đứng dậy chuẩn bị trở về khách sạn. Cô bất giác liếc nhìn điện thoại thì mới phát hiện ra đã muộn như vậy rồi, vốn đang định bước nhanh chân hơn, Nhưng cô còn chưa kịp đi được bao xa thì bỗng nhiên lại bị người chặn lại rồi bế cô lên, Nguyễn Nặc mơ hồ nhìn về phía người đang bế cô kia: “Từ Kha.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]