Vẻ mặt Thẩm Vân Nguyệt ung dung, nhìn về phía bà Đường mới vừa lên tiếng. Từ trước đến nay bà ta và đối phương không hợp nhau, mời tới cũng chỉ là chỉ để thể hiện rằng bà ta tha thứ, không so đo thôi, vậy mà lại bị nhìn thấy trò cười này: “Gần đây cơ thể Dư Tinh không được khỏe, vì là mẹ nuôi của nó nên tôi cũng biết rõ cho nên mới cho nó ra ngoài du lịch giải sầu một chút, nhưng lại không ngờ nó bỗng nhiên lại quay về, tôi cũng vô cùng vui mừng.”
Một câu nói này của bà ta đã nhắc nhở mọi người rằng Thẩm Dư Tinh chỉ là đứa bé mà bà ta thương tình nhận nuôi thôi, cho dù Thẩm Dư Tinh có không bình thường thì bà ta vẫn tình nguyện làm mẹ của cô ta.
Sau khi bà Đường nghe được những lời này thì cũng không hỏi tiếp nữa, dù sao nếu hỏi quá đáng thì cũng sẽ hạ thấp thân phận của mình trước mặt mọi người, nên dứt khoát coi như không có gì luôn.
“Quản gia, nếu thân thể cô chủ không thoải mái vậy thì đưa con bé về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Thẩm Vân Nguyệt thong thả khoát khoát tay, để quản gia gọi bảo vệ đến đưa Thẩm Dư Tinh về phòng.
Thẩm Dư Tinh đang cười ngốc nghếch được quản gia đưa thẳng về phòng của mình. Ban đầu khi cô ta và Thẩm Vân Nguyệt rời đi thì đồ dùng trong phòng đã bị chuyển đi hết rồi, cho nên lúc cô ta đi vào thì cũng chỉ còn lại bốn bức tường trống không thôi.
Cô ta đi vòng quanh tại chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660580/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.