Nguyễn Nặc thử cựa quậy một chút, muốn rời khỏi vòng tay của anh. Nhưng tay của anh lại đang giữ chặt lấy eo cô, không thể nhúc nhích được.
Có điều, hiện giờ cô bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Từ Kha, tôi muốn có tiền.” Thiên kim của nhà họ Nguyễn mà lại lưu lạc đến mức phải đi đòi tiền của đàn ông, Nguyễn Nặc xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
Nhưng vừa rồi lúc ở quán cà phê, nếu không phải có Từ Kha ở đó thì cô sẽ rơi vào hoàn cảnh lúng túng là không có tiền trả. Vì vậy lời này nhất định phải nói.
Từ Kha thấy lỗ tai cô vốn đã đỏ ửng giờ lại càng đỏ hơn nữa, liền đưa tay ra đụng vào cô một cái.
Nguyễn Nặc lập tức mẫn cảm mà tránh đi một chút, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Anh có thể cho tôi mượn trước được không?” Đợi sau này cô đi làm rồi sẽ trả.
Tuy rằng mỗi lần nói điều kiện với anh thì cô đều bị thiệt hại rất lớn, nhưng không có tiền thì ra ngoài không thể sống nổi, cô cũng không muốn mình bị ràng buộc trong nhà họ Từ.
“Đưa điện thoại ra.” Từ Kha nói.
Lấy điện thoại làm gì? Nguyễn Nặc khó hiểu, nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi áo khoác ra đặt vào tay anh.
Từ Kha ấn tay vào vị trí mở khóa vân tay, màn hình lập tức sáng lên. Sau đó anh lướt thêm một chút nữa rồi trả điện thoại lại cho cô: “Tài khoản riêng của tôi, em có thể tiêu tùy ý.”
“Cảm ơn.” Không biết vì sao khi nghe anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660561/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.