Từ Kha vẫn còn đang ngủ, cho đến khi đầu ngón tay bị móng vuốt của mèo lay động mới từ từ tỉnh lại.
Nhưng anh không mở mắt ra ngay, bởi vì anh rất tò mò không biết con mèo này rốt cuộc muốn làm gì.
Nguyễn Nặc nhớ rằng trong lúc mình mơ mơ màng màng đã bò lên giường của Từ Kha. Tuy rằng quả thực là cô đuối lý, nhưng một nam một nữ ngủ cùng giường, người bị thiệt vẫn nên là cô.
Vì vậy cô muốn đòi một chút bồi thường.
Nguyễn Nặc dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân, đưa tay của anh ấn lên màn hình máy tính bảng, máy tính bảng lập tức được mở khóa. Cô thuần thục mở ghi chép ra, sau đó bắt đầu đánh chữ.
Dùng vuốt mèo để đánh chữ thì chỉ có thể đánh từng chữ từng chữ một. Nhưng vì sự bồi thường của mình, cô vẫn kiên nhẫn ấn màn hình.
Z,U,O...
Cuối cùng cô cũng đánh xong một câu.
(Tuy rằng tối qua là tôi tự bò lên nhưng người bị thiệt lại là tôi. Vì vậy có phải anh nên bồi thường cho tôi không? Ví dụ như biến tôi lại thành hình người.)
Viết như vậy có lẽ là đủ khí phách rồi nhỉ? Nguyễn Nặc nghĩ như vậy rồi quay đầu nhìn lại, lại cùng Từ Kha bốn mắt nhìn nhau. Trong phút chốc cô lại trở nên hoảng sợ.
Từ Kha đương nhiên là thấy được chữ mà Nguyễn Nặc viết ở trên màn hình. Anh lật người kéo Nguyễn Nặc vào lòng, sau đó tắt màn hình máy tính bảng đi: “Đừng nghịch, ngủ lúc nữa đi.”
Nguyễn Nặc tuyệt vọng nhìn máy tính bảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-mieu-ta-ban-manh-toan-the-gioi/1660545/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.