Trong tộc linh thú, có linh thú cảm nhận được động tĩnh bên ngoài vội vàng chạy ra.
"Đây là......!Nhanh lên, cứu người!"
"Trưởng lão? Là trưởng lão Phượng Tự sao?!"
"Người đâu!"
......
Trong lúc nhất thời, cả Tộc linh thú trở lên náo loạn.
Linh lực lơ lửng trên không trung dừng lại một chút.
Dường như nó do dự muốn buông người xuống.
Nhưng nhìn hai người đang ôm nhau, rốt cuộc nó không có làm, hóa thành một đạo ánh sáng phá vỡ cửa phòng.
Nhẹ nhàng đặt Vân Lạc Đình lên trên giường.
Một người khác đặt bên cạnh Vân Lạc Đình.
Linh lực chần chờ một lát.
Nó cuốn chăn lên xếp chồng lại, đặt ở giữa hai người.
Y tu vội vàng chạy vào.
Sau khi ông nhìn thấy đạo linh lực kia thì vội vàng khom người hành đại lễ của Tộc linh thú: "Tộc trưởng!"
Nói xong, y tu trực tiếp bị linh lực đẩy đến bên cạnh giường.
Đã hiểu ý của tộc trưởng.
Y tu không dám trì hoãn, ông vội vàng chữa trị hai người bị trọng thương.
Đạo linh lực kia khẩn trương vòng quanh Vân Lạc Đình.
Nó không ngừng tản ra linh lực nhuận đan điền bị khô cạn.
Thấy mặc dù Vân Lạc Đình hôn mê nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền.
Đạo linh lực kia nghi ngờ nhìn y tu.
Y tu vội vàng xoa mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Người bị thương linh lực khô kiệt.
Ý thức mơ hồ, đại khái là tiến vào trong ý thức của thần hồn.
Cũng chính là cái gọi là ký ức quay lại, không khác nằm mơ là bao.
Vẫn luôn cau mày, có thể là do mơ thấy chuyện không vui, chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383087/chuong-108.html