Đêm khuya trận pháp bảo vệ đại điện mới mở ra từ bên trong.
Ngoài dự đoán chính là, lúc cửa mở ra không có mùi máu và sát khí bay ra.
Quần áo của nhóm linh thú sạch sẽ, một vết máu cũng không có.
Bên hông trưởng lão treo mấy cái túi trữ vật.
Khá là nhiều, nhìn qua là có thể thấy được.
Lúc trước bị nhà đấu giá nhốt lại.
Linh vật trên người bọn họ có thể lấy đi tất nhiên không còn.
Sau khi Vân Lạc Đình đưa bọn họ ra, bọn họ vẫn luôn ở trong túi pháp khí điều dưỡng.
Nên không để ý chuẩn bị túi trữ vật.
Cái túi trữ vật kia hẳn là ở trên người những tu sĩ bên trong.
Tại sao trong đại điện sạch sẽ như vậy, bên trong túi trữ vật chứa cái gì, Vân Lạc Đình không có hỏi.
Cậu chỉ yên lặng mở túi pháp khí ra.
Cậu nhìn gương mặt có hơi tái nhợt của trưởng lão nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."
Ở bên trong lâu như vậy, linh lực hao phí cũng không ít.
Mặc dù trưởng lão cười, nhưng cậu có thể cảm nhận được linh lực của ông đã tiêu hao quá mức.
Trưởng lão chậm rãi gật đầu, môi ông khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói gì đó.
Nhưng linh lực của ông đã hao hết, ngay cả một câu lắp bắp cũng không nói nên lời.
Trưởng lão coi như có tu vi cao trong những linh thú hóa hình được cứu ra.
Linh thú ở đằng sau có vài người đã quay về hình thú.
Bọn họ cuộn tròn trong lồng ngực người khác nhắm mắt điều tức.
Vân Lạc Đình đưa bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383080/chuong-101.html