Sau khi biến thành mèo là có thể trốn tránh tất cả mọi chuyện.
Vân Lạc Đình cười híp mắt, lắc lư cái đuôi: "Meo, meo......"
Trong lúc cậu đang đắc ý, thì đột nhiên cảm thấy chóp đuôi mình ấm lên, không có cách nào giãy dụa.
Đến lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện cái đuôi của mình đã bị tóm.
"Meo?"
Chóp đuôi quấn quanh cổ tay Bùi Huyền Trì, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào trán mèo trắng nhỏ.
Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt, cảm giác linh lực trong kinh mạch mơ hồ nổi lên gợn sóng.
Nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua, cậu còn nghĩ rằng đó là ảo giác nên không có để trong lòng.
Nhưng ngay sau đó cơ thể cậu biến hóa.
Năm ngón tay thon dài của cậu lại đang để trên quyển công pháp đang mở kia.
"..."
Không biết vì sao cậu lại biến thành người.
Thời điểm ngồi trong lồng ngực Bùi Huyền Trì, ánh mắt Vân Lạc Đình vẫn còn chút mê mang.
Đầu ngón tay Bùi Huyền Trì quấn quanh đuôi mèo tuyết trắng, giơ tay để lên lưng cậu, nhàn nhạt nói: "Trốn cái gì?"
Cả người Vân Lạc Đình cứng đờ.
Cậu theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng làm cách nào cũng không thể thu cái đuôi về được.
Cho dù có sử dụng linh lực cũng không thể biến lại thành hình mèo.
Hoàn toàn bị Bùi Huyền Trì bắt được.
"Chỉ là công pháp song tu mà thôi.
Ngươi có thể nói là do thu công pháp bên cạnh nên không chú ý đến, thuận tay bỏ vào."
"Ngươi không nói đây là cái gì, chỉ nói là hiểu lầm cũng được."
Vân Lạc Đình: "..."
Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383049/chuong-69.html