Lăn lộn cả một đêm, lúc trở về trời cũng đã sáng.
Hoàng đế băng hà, chắc chắn sẽ vội vàng đưa thi thể về cung.
Lúc trước chỉ bị trúng độc, nên mới truyền tin về cung, khiến người trong Thái Y Viện vội vàng chạy tới, nhưng bây giờ lại dùng đến.
Bùi Huyền Trì nghĩ, với tính cách này của Bùi Văn Hiên, nếu mọi chuyện đã biến thành cục diện như này, hắn sẽ tự nắm bắt cơ hội.
Dù sao có lệnh của hoàng đế, không được giữ lại Thuần Phi, Thái tử Bùi Văn Ngọc được sủng ái cũng sẽ bị xử tử.
Ngôi vị hoàng đế bỏ trống, ngôi vị Trữ quân cũng không có người ngồi, hoàng đế đột ngột rời đi, nên cũng không có thời gian an bài hậu sự.
Chỉ chờ Bùi Văn Hiên động thủ.
Bùi Huyền Trì không ở trong lều lâu, hắn kêu quản gia thu dọn đồ đạc, rồi ôm mèo lên xe ngựa.
Hạ Dục Cẩn không thể rời đi, thấy hắn lên xe ngựa, đành vòng đến bên chỗ cửa sổ nhỏ, dùng đầu ngón tay gõ vào xe ngựa: "Ngươi không đợi kiệu rồng mà đi trước, chỉ sợ sẽ mang tai tiếng."
Bùi Huyền Trì chưa kịp nói chuyện, mèo trắng nhỏ đã thò đầu ra ngoài.
Hạ Dục Cẩn nhìn thấy, thuận thế dịch tay sang muốn sờ cậu.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạm vào chóp tai mèo, thì người ngồi ở bên trong đã ôm mèo trắng nhỏ về.
Hạ Dục Cẩn bật cười lắc đầu: "Trong kinh xảy ra chuyện gì à, nên ngươi mới sốt ruột hồi cung?"
"Ta không tính hồi cung." Bùi Huyền Trì nhàn nhạt nói: "Ta không tính tham gia vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-noi-tieng-nho-huyen-hoc/4383025/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.